Ryan dưới nhà chỉ vừa cầm dao nĩa lên, nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, cậu ta khẽ đưa mắt nhìn lên, tâm trạng ăn uống thoáng chốc đều bay sạch mất.
Cậu ta chống cằm đưa mặt nhìn sang một hướng khác, miệng lầm bầm: “Chậc, chỉ là xuống nhà thôi mà có cần phải ôm ấp đến thế không chứ?”
Matthew ngồi ngay đối diện, hắn ta không biết bản thân đã phải lên tiếng nhắc nhở cậu ta bao nhiêu lần, ấy vậy mà cậu ta vẫn không thể bỏ được cái thói vạ mồm vạ miệng này.
Hắn ta trừng mắt nhìn cậu ta, gương mặt tỏ ra cực kỳ hung hăng nói: “Câm miệng!”
Ryan hậm hực, nếu là mọi khi cậu ta nhất định sẽ phản bác lại ngay. Nhưng trong đầu cậu ta lại chợt nhớ đến chuyện vừa xảy ra đêm hôm qua, nể tình hắn ta đã ra tay giúp đỡ mình nên lần này cậu ta sẽ rộng lượng bỏ qua một lần, không thèm chấp nhất với loại người mặt lạnh như hắn nữa.
Lúc này Andrew cũng vừa xuống đến, mắt hắn chỉ hơi liếc sang cậu ta tỏ ý cảnh cáo rồi thôi, cũng không muốn khiển trách cậu ta thêm bất kỳ điều gì vào thời điểm này.
Những gì hai người họ nói với nhau từ nãy đến giờ hắn đều có thể nghe được, thậm chí đến cả việc bọn họ tối qua đã lén lút làm gì sau lưng hắn cũng đều biết đến, chỉ là hắn không muốn phơi bày nó ra.
Ryan hừ một tiếng, khó chịu đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Bây giờ cho dù có muốn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-quy-ngai-cong-tuoc/2848213/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.