Không phải bởi vì hắn không xem trọng Matthew, nhưng so với một kẻ không máu mủ ruột rà với mình như hắn ta thì trọng lượng của Ryan trong lòng hắn vẫn cao hơn.
Matthew đối với đề nghị của hắn quả thực một lời khó hết, bởi lẽ khi nào bản thân rời đi đến cả chính hắn ta cũng không thể nắm chắc được, mọi chuyện đều chỉ có thể thuận theo ý trời.
“Được rồi, ngươi lui ra trước đi.”
Đợi đến khi hắn ta đã rời đi Andrew mới quay sang nhìn pháp sư đang đứng bên cạnh mình hỏi: “Có cách nào trói buộc hắn ở lại không?”
Pháp sư lắc đầu: “Không thể.”
Không thể trói buộc Matthew, sau khi hắn ta đã rời đi cũng không có khả năng triệu hồi trở lại. Nhưng ít ra thì kết cục của Ryan cũng đã khác với lời tiên tri trước đó, hắn ta cũng sẽ phải rời đi trong quãng thời gian sắp tới.
Nhưng điều khiến Andrew bận tâm lại chính là mối nhân duyên của đứa trẻ nhà mình, cậu ta dường như đã nảy sinh tình cảm với Matthew, một điều mà hắn không thể nào lường đến.
Pháp sư cười nhẹ nhắc nhở: “Thay vì lo cho cậu chủ Ryan thì ngài hãy lo cho bản thân mình trước đi, chuyện tình duyên của ngài so với cậu ấy thậm chí còn lận đận hơn rất nhiều.”
Lời tiên tri mà ông xem được còn nói rằng hai người họ sẽ còn xa cách thêm một lần nữa, đến lúc đó gặp lại được nhau hay không còn phải tùy vào duyên số.
Hắn lại có cảm giác như ông đang cố tình chọc vào chỗ ngứa của mình, sau câu nói của ông, hắn nghiến răng tức tối nói: “Câm miệng, ta cần ngươi nhắc chắc?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]