Dylan nhìn theo hướng Ryan rời đi, không cam tâm siết chặt tay.
Ai cần hắn ta trả lại mạng sống của mình cho y đâu chứ, thứ y muốn ở hắn hoàn toàn không phải là nó…
“Ngươi còn chần chừ gì vậy Dylan? Cơ hội trả thù chẳng phải đã ở ngay trước mắt rồi hay sao? Sẽ không còn một kẻ nào có thể cản trở ngươi…”
Người đàn ông từ trong bóng tối bước ra dần tiến lại gần Dylan, hắn ghé sát bên tai y không ngừng thủ thỉ những lời này, hối thúc y nhanh chóng tiến vào bên trong tòa lâu đài.
“Cyril, đáng lẽ ta nên nhận ra điều này ngay từ đầu mới phải, về con người cùng bản chất thật của ngươi.”
Vô dụng cái gì chứ? Tất cả đều chỉ là giả vờ, thời gian qua cũng chỉ có y là kẻ ngốc thích tự cho mình thông mình, bị gã đem người xoay như chong chóng.
Đáng lẽ ra y phải nghĩ đến khả năng này, một hoàng tử không nhận được sủng ái như Cyril nếu như không che giấu bản chất thật của mình đi không sớm thì muộn cũng có ngày chết trong tay kẻ khác.
Tuy nhiên y lại không hiểu, tại sao khi y đề nghị sẽ giúp gã trở thành hoàng đế gã lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy để rồi phải giả vờ như mình là một kẻ ngốc vô năng bị y lợi dụng trong suốt từng ấy năm?
“Muộn rồi Dylan thân yêu.” Bởi vì y không bao giờ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của gã.
Dylan lựa chọn lơ đi câu nói của gã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-quy-ngai-cong-tuoc/2848164/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.