Chương trước
Chương sau
Dylan nhìn theo hướng Ryan rời đi, không cam tâm siết chặt tay.

Ai cần hắn ta trả lại mạng sống của mình cho y đâu chứ, thứ y muốn ở hắn hoàn toàn không phải là nó…

“Ngươi còn chần chừ gì vậy Dylan? Cơ hội trả thù chẳng phải đã ở ngay trước mắt rồi hay sao? Sẽ không còn một kẻ nào có thể cản trở ngươi…”

Người đàn ông từ trong bóng tối bước ra dần tiến lại gần Dylan, hắn ghé sát bên tai y không ngừng thủ thỉ những lời này, hối thúc y nhanh chóng tiến vào bên trong tòa lâu đài.

“Cyril, đáng lẽ ta nên nhận ra điều này ngay từ đầu mới phải, về con người cùng bản chất thật của ngươi.”

Vô dụng cái gì chứ? Tất cả đều chỉ là giả vờ, thời gian qua cũng chỉ có y là kẻ ngốc thích tự cho mình thông mình, bị gã đem người xoay như chong chóng.

Đáng lẽ ra y phải nghĩ đến khả năng này, một hoàng tử không nhận được sủng ái như Cyril nếu như không che giấu bản chất thật của mình đi không sớm thì muộn cũng có ngày chết trong tay kẻ khác.

Tuy nhiên y lại không hiểu, tại sao khi y đề nghị sẽ giúp gã trở thành hoàng đế gã lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy để rồi phải giả vờ như mình là một kẻ ngốc vô năng bị y lợi dụng trong suốt từng ấy năm?

“Muộn rồi Dylan thân yêu.” Bởi vì y không bao giờ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của gã.

Dylan lựa chọn lơ đi câu nói của gã, sự tức giận cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong không thể bộc lộ ra lúc này để tránh rước họa vào thân.

Y dẫn đường cho hắn bước vào tòa lâu đài, trên suốt một đoạn đường, không ít lần cả hai bắt gặp đàn dơi quỷ bay lượn lờ trước mắt để tuần tra. Vì quá chướng mắt chúng nên gặp được con nào gã liền ra tay giết luôn con nấy, đôi tay ban đầu dĩ vốn dĩ sạch sẽ cũng dính đầy máu hôi tanh tưởi.



Xung quanh lâu đài không lúc nào không có binh sĩ tuần tra, tuy nhiên hơn một nửa số lượng ban đầu cũng đã bị y ra tay giết chết nên bây giờ canh gác khá lỏng lẻo, dễ dàng để cả hai có cơ hội lẻn vào bên trong.

“Chỉ có hai người, không khác gì đi nộp mạng cho hắn ta cả.” Vừa đi y vừa lẩm bẩm.

Cyril nghe vậy chỉ cười nhẹ một tiếng, hoàn toàn không thể đoán ra được ẩn ý bên trong, là tự tin đắc ý hay đến bây giờ mới nhận ra được vấn đề ngu xuẩn này nên sợ hãi đến phát cười?

Duy nhất mình gã ta biết bản thân không đến đây một mình, bên cạnh hắn vẫn còn một binh đoàn thợ săn ma cà rồng khác, so với đám người Daniu chỉ có thể hơn chứ không hề kém.

Nhanh thôi, Andrew cùng gia tộc Wilson sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đế quốc này!

***

Andrew chẳng biết Ryan đang phát điên cái gì lại đột ngột xông vào trong phòng một cách đầy thô bạo và gấp gáp đến như vậy, so với hắn thậm chí còn điên cuồng hơn rất nhiều lần.

Còn đang tính toán dạy dỗ cho tên nhóc thối này một bài học thì tầm mắt hắn lại vô tình rơi vào trên cánh tay hắn, nơi đang bế khư khư một người đàn ông trưởng thành, cả người kẻ đó mềm oặt tựa hẳn vào lòng cậu ta, trên người không còn chút dấu hiệu của sự sống.

“Cha, người mau tìm cách cứu hắn đi!” Ryan nhìn hắn cầu xin, ngữ điệu nghe vào cứ như sắp khóc đến nơi vậy.

Hứa Gia Văn ngồi trên ghế hướng mắt nhìn cậu ta, đây vẫn là đầu tiên cậu nhìn thấy cậu ta suy sụp đến như vậy, vẻ mặt cứ như sắp chết đến nơi.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau lòng.

Andrew nhìn nó lắc đầu lạnh nhạt nói: “Matthew đã chết thật rồi, không một ai có cách làm hắn sống lại được. Trừ khi…”



Trừ khi là đi đến thế giới nguyên bản của hắn ta.

Nghĩ thôi cũng dừng hòng nghĩ đến, chuyện này so với việc làm người chết sống lại thậm chí còn viễn vong hơn rất nhiều, cậu ta hoàn toàn không có khả năng làm được chuyện đó.

Ryan biết chắc hắn còn có điều muốn giấu mình, mà khả năng cao nó lại liên quan đến Matthew nên nhất quyết hỏi cho ra nhẽ: “Trừ khi thế nào?”

Andrew nhìn cậu ta đanh mặt nói: “Tóm lại đừng cố gắng nghĩ đến việc mang hắn trở về nữa, mọi chuyện ngươi làm đều vô ích mà thôi.”

Tinh thần cậu ta gần như sụp đỗ.

Tại sao… tại sao hắn có thể mang Hứa Gia Văn trở về còn mình thì lại không?

Nhất định là có cách, chỉ là hắn không muốn mang chúng nói cho cậu ta biết. Thay vì cứ đứng đây chờ đợi nó trong vô vọng, chi bằng cậu ta tự mình tìm cách cứu sống Matthew.

Nghĩ là làm, Ryan nhanh chóng ôm Matthew rời đi. Không một ai biết cậu ta đang muốn đi đâu, nhưng theo phương hướng, có lẽ đang muốn tiến về phương Bắc - một vùng trời cách biệt với đế quốc.

Đợi khi cậu ta đã hoàn toàn khuất bóng, Hứa Gia Văn mới hỏi lên thắc mắc của mình: “Rõ ràng là anh có cách, tại sao lại không nói ra cho cậu ấy biết?”

“Em không hiểu được đâu, nó là một tên nhóc rất liều lĩnh, ta e rằng một khi nói ra nó sẽ bất chấp tất cả chỉ để thực hiện, kể cả có hi sinh tính mạng mình.”

Mà hắn thì lại chỉ có duy nhất một mình Ryan là người thừa kế, tương lai của cả gia tộc đều đang đặt trên vai cậu ta, hắn hoàn toàn không muốn cậu ta chết vì tình một cách đầy ngu xuẩn đến như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.