Cây quyền trượng nhanh chóng bị Andrew đánh bay về phía xa, Dylan cũng đồng dạng té thẳng xuống đất.
Hắn lùi về phía sau một khoảng, đặt Hứa Gia Văn ngồi trên một tảng đá nhỏ bằng phẳng cẩn thận kiểm tra cho cậu. Sau khi đã xác nhận trên người cậu không tồn tại bất kỳ một vết thương nào, hắn mới an tâm thở nhẹ một hơi.
Andrew nhìn đến Dylan quyết định sẽ nhanh chóng xử lý sạch sẽ chúng để tránh hậu quả, vừa định đứng dậy, cổ tay áo hắn đã bị một cái gì đó kéo lại.
Hắn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đang kéo mình là Hứa Gia Văn mới thay đổi sắc mặt, cười nhẹ một tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Có thể rời khỏi đây được không? Tôi không muốn tiếp tục ở lại đây.”
Loại cảm giác bất an ấy lại một lần nữa xuất hiện bên trong cậu.
Cậu không biết nguồn cơn của sự việc này, thế nhưng cậu lại cảm nhận được rõ mồn một, nếu cả hai còn ở lại đây thêm bất kỳ một giây một phút nào nữa thì khả năng cao nguy hiểm sẽ còn tiếp tục xảy đến với họ.
Không hiểu sao nhưng vào những lúc thế này linh cảm của Hứa Gia Văn luôn luôn chính xác, nó như đã trở thành một bản năng dự đoán trước sự nguy hiểm đang cận kề xung quanh.
“Được, ta sẽ đưa em rời khỏi đây ngay.”
Nhưng trước đó, hắn cần phải giải quyết cho xong bọn người làm hắn cảm thấy chướng mắt.
Andrew từng bước tiến lại gần Dylan, đầu tiên chính là giải quyết kẻ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-quy-ngai-cong-tuoc/2848155/chuong-40.html