Ôi trời, Đế thiếu này thản nhiên một cách quá đáng. Không biết nấu mà vẫn làm ra dáng vẻ rất chuyên nghiệp. Nhìn vào đống súp thập cẩm trong nồi kia đã đủ thấy rõ khả năng nội trợ của anh: một điểm trên thang điểm mười. Đáng lý ra anh sẽ ôm về con số không tròn trịa, nhưng Cát Diệp đành hào phóng chấm nhẹ tay, tặng điểm cho tinh thần nhiệt tình.
Từ chiếc nồi bắt đầu bốc lên một mùi hương rất lạ, nếu không phải nói là rất gợi đòn khứu giác người xung quanh. Gia vị và nguyên liệu trong nồi lao vào đấm nhau kịch liệt, cuộc mâu thuẫn tạo cho món súp thứ màu sắc không thể ảm đạm hơn.
"Ờm...tôi có lẽ cần một chút sự trợ giúp của em." Đế Thiết Thành lúng túng gãi đầu.
Cát Diệp bật cười, rửa tay nấu lại món mới. Khi cô nấu, Đế Thiết Thành đứng ôm cô từ phía sau. Anh lấy cớ quan sát để học hỏi nhưng thực chất là muốn được âu yếm cục bông nhỏ đáng yêu sau năm ngày xa cách.
Lát sau, Đế Thiết Thành gian tà đưa mắt nhìn vào cặp xương quai xanh trắng ngần:
"Bảo bối có biết món thịt nào không cần chế biến vẫn ăn cực ngon không?"
Cát Diệp ngẫm một hồi và lắc đầu.
"Thịt em." Đế Thiết Thành cắn nhẹ nước da mềm mại.
Hơi thở ấm nóng của anh phả lên da thịt, làm Cát Diệp thấy ngứa ngáy khó tả.
"Giờ chúng ta cần ăn tối đã, lát Đế thiếu muốn làm gì thì làm sau."
Cô nghiêm túc đặt đĩa súp vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914651/chuong-29.html