Sau khi đã thăm trọn hòn đảo xinh đẹp, Đế Thiết Thành đưa Cát Diệp đến làng Specracular Oia, một trong những điểm ngắm hoàng hôn lãng mạn nhất thế giới.
Cùng đứng trên ban công một tòa tháp mái vòm, anh và cô thủ thỉ chỉ nhau cách gấp hạc giấy, viết điều ước lên để thả cho gió cuốn bay đi.
"Đế thiếu ước gì thế?" cô tò mò ngó nghiêng.
Anh lấy tay che dòng chữ của mình lại:
"Em đoán xem?"
Cát Diệp bĩu môi không thèm thắc mắc nữa. Cô làm ra dáng vẻ nguy hiểm, trêu ngươi anh:
"À, em biết là gì rồi."
Nghe thế, Đế Thiết Thành chột dạ. Những chữ anh vừa viết đều sâu kín tận đáy lòng, chưa bao giờ anh dám thổ lộ, cũng sợ thổ lộ rồi sẽ không nhận được lời hồi đáp.
"Là gì?" Đế Thiết Thành hỏi lại.
"Anh đoán xem?"
Gương mặt thanh tú câng câng hất lên, khóe môi cong thành một vầng trăng khuyết, Cát Diệp thành công dùng sự thông minh dụ anh sập bẫy, thái độ cô ung dung và có chút gợi đòn.
Anh thở dài bất lực, cốc nhẹ đầu cô, nhưng trong ánh nhìn vẫn chứa một tia ấm áp tựa ánh tà dương.
Hoàng hôn nhuộm đỏ biển trời, họa những sắc hồng cam rực cháy. Cảnh đẹp thật nên thơ, ngắm người đẹp lại càng thấy lòng xao xuyến.
"Nhìn kìa, đẹp thật anh ha?"
"Ừ, đẹp mê hồn." Đế Thiết Thành bâng khuâng đáp, không rõ mình đang nói đến cảnh hay người.
Tuy nhiên, có lẽ nhờ có người thì cảnh mới đẹp đến vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914634/chuong-38.html