Hăng say vui chơi quá, thoắt cái chiều đã sắp tàn. Thời khắc hoàng hôn buông xuống chẳng còn bao lâu nữa.
Cát Diệp nắm tay Đế Thiết Thành:
"Theo em, em đưa Đế thiếu đến chỗ này."
Anh nghe lời, để Cát Diệp dắt mình đi. Hai người quay lại thuyền gondola và thả trôi theo dòng kênh xanh. Sau một hồi di chuyển, dần dần hiện ra trước mắt anh là một cây cầu vòm vắt ngang, nối hai bờ kênh thơ mộng.
Cầu cao chừng 11 mét, làm bằng đá trắng và xây theo phong cách thời Phục Hưng. Những khuôn mặt buồn lẫn giận lộn được các nghệ nhân điêu khắc trên thân cầu, lý giải vì sao cây cầu ấy được đặt tên là "Cầu than thở".
Đây chính là lối đi qua kênh cho các phòng thẩm vấn của Dinh Tổng trấn tới nhà tù bên bờ đối diện. Xưa kia, những người tù đi trên cây cầu thường để lại một tiếng thở dài đầy hối hận, họ nuối tiếc cuộc sống tươi đẹp bên ngoài trước khi bị giam vào ngục.
Bên cạnh đó, còn có câu chuyện tình tứ hơn, cho rằng nếu một cặp đôi ngồi trên con thuyền Gondola và hôn nhau khi con thuyền đi qua dưới chân cầu vào buổi hoàng hôn, tình yêu của họ sẽ trở nên vĩnh cửu.
Cái thở dài này là của những cặp tình nhân khác khi nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn đó.
Đế Thiết Thành đã từng nghe qua về chuyện thứ hai. Nhưng anh vờ như không biết, muốn xem cô búp bê này sẽ bày trò gì:
"Chỉ là một cây cầu thôi mà?"
"Vâng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914630/chuong-40.html