Thế giới của riêng hai người họ rơi vào tĩnh lặng.
Đế Thiết Thành tròn mắt, run run quay lại nhìn cô. Mái tóc đen rung rinh trên vầng trán rộng, tai anh như ù đi, chỉ còn nghe thấy duy nhất lời thổ lộ của Cát Diệp. Đôi mắt xám vẫn phủ màu khói, nhưng đã không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Anh thấy Cát Diệp ở đó, cách mình chỉ vài ba bước chân, và mọi thứ đều rất thật, từ đôi má, mái đầu, và chắc chắn rằng lời vừa rồi cũng là thật, không phải do anh gặp ảo giác.
Thấy anh ngỡ ngàng nhìn mình, Cát Diệp buông lỏng mi mắt, chất giọng thu về ngữ điệu dịu dàng và khép nép:
"Mong Đế thiếu đừng từ chối vội, hãy cho em được sống trong giây phút nhẹ lòng này thêm một chút thôi..."
Đế Thiết Thành chậm rãi bước đến bên cô, đủ lâu để cho cô thời gian đắm chìm vào phút huy hoàng sắp tắt. Rồi anh quỳ dưới chân Cát Diệp, nâng đôi tay ngọc ngà mềm mại lên:
"Xin lỗi, để em phải thất vọng rồi."
Cát Diệp thoáng nghe cũng có chút quặn thắt tâm can, tuy nhiên cô sớm bình ổn lại, nở một nụ cười ôn nhu đến đau lòng.
"Vì tôi sẽ không từ chối đâu." Đế Thiết Thành gục mặt xuống tay cô, anh cong môi hạnh phúc, toàn thấy nóng bừng bừng vì vui sướng và xúc động.
Cát Diệp dìu anh đứng dậy, tự nhiên cũng mỉm cười theo anh.
Hai đôi môi áp lấy nhau thay cho ngôn ngữ của tình yêu. Chưa bao giờ nụ hôn lại đạt đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914615/chuong-49.html