Chương trước
Chương sau


Cát Diệp mếu máo. Quả nhiên trước giờ mọi sự ôn nhu đều chỉ là giả dối hết cả. Cô bối rối nhìn gương mặt gian xảo và thân hình to cao đang chắn trước mình, ánh đèn vàng vọt rọi xuống, cái bóng đen lớn của anh đổ lên ga giường mềm mại.

Cô sắp sửa bị anh đè bẹp và giã cho mềm người một cách dễ dàng như việc người ta nhào bột làm bánh. Ai thương cho cái hông cô đây? Vòng một, vòng hai, vòng ba, nói tóm lại là cả thân hình, Đế Thiết Thành sẽ không vì tiếng rên la thảm thiết của mỹ nữ mà nương tay.

Hồi tối cô đã trao đổi công việc với trợ lí Du, ngày mai chính là ngày hợp tác đầu tiên của cô với bên sản xuất âm nhạc. Thanh quản đêm nay không giữ gìn, có khi sẽ bị mất tiếng và khàn giọng cho mà xem.

Cát Diệp quyết định đứng lên giành lại công lý:

"Không được, ngày mai em phải đi thu âm rồi."

Đế Thiết Thành lấy cô nghiêm túc từ chối liền có chút chững lại. Anh đang đánh hơi được mùi quả bom sắp nổ, nhưng vẫn nhờn đòn trêu đùa cô:

"Vậy thì đêm nay tôi giúp em luyện thanh, chẳng phải rất tiện hay sao?"

Bùm!

Quả bom tức giận của Cát Diệp đã nổ. Không biết do cô giận thật hay mượn cớ này để giả vờ giận, tuy nhiên lúc đó Đế Thiết Thành đã bị cô lườm cho một phát, rồi đẩy ra khỏi phòng.

Trước khi cánh cửa khép lại, cô nói:

"Ghế sô pha thẳng tiến."

Rầm!

Đế Thiết Thành lấy tay đỡ trán. Anh, kẻ thừa kế duy nhất của Đế gia quyền quý, kẻ đứng trên vạn người, thống trị bàn cờ thương trường mà không một ai dám mạo phạm, nay đã bị đuổi ra khỏi phòng ngủ của chính mình.

Anh lủi thủi ôm gối xuống sô pha nằm qua đêm. Nhưng thiếu hơi cô anh không ngủ ngon nổi. Hai giờ sáng, tự nhiên Đế Thiết Thành ngơ ngác nhận ra: rõ ràng ban đầu là cô sai nên anh giận, sao giờ thành ra bị giận ngược lại rồi?

Hình như độ lớn của tình yêu luôn tỉ lệ nghịch với chỉ số thông minh não bộ.

Thế nhưng ai mà quan tâm kia chứ? Đối với Đế Thiết Thành, mọi lý lẽ thuyết phục và quy luật logic đều chỉ thật thừa thãi, vì Cát Diệp luôn đúng, bất kể cô có bẻ cong sự thật hay ngang ngược cãi cùn, thì chung quy lại vẫn cứ là: Cát Diệp luôn đúng.

Cô giận đồng nghĩa rằng anh sai.

Nếu anh không sai, vui lòng xem lại câu trên.

Đế Thiết Thành thấy thoải mái hẳn đi khi vừa nghiền ngẫm ra chân lý mới ấy. Anh hài lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, không hay biết sau khi mình bị đuổi đi, Cát Diệp liền thoát vai diễn, ôm bụng cười bò vì chẳng cần nỗ lực nhiều đã có thể thoát thân khỏi miệng thú đói.

Thú có nguy hiểm tới đâu thì vẫn là thú, chẳng phải khi bị thú tấn công ta thường giả chết hay sao? Thú họ Đế vốn thông minh, tuy nhiên đứng trước tình nhân thì lại buông lỏng hoàn toàn toan tính, thấy sao nghĩ vậy, bị lừa cũng phải.

Sớm hôm sau thức dậy, cả hai lại vui vẻ như chưa có gì xảy ra.

Và tất nhiên Đế Thiết Thành không dám đi quá giới hạn với Cát Diệp suốt một tuần dài đó. Anh sợ cô sẽ đuổi mình ra sô pha ngủ thêm lần nữa. Sô pha vốn rất êm, nhưng do không có hơi cô nên cũng rất lạnh.

Rồi ngày lại ngày yên bình trôi qua. Anh vẫn vậy, đi làm từ tám giờ sáng tới sáu giờ chiều, buổi tối thường thu xếp xử lí thêm chút công việc để chừa phần lớn thời gian còn lại dành cho Cát Diệp.

Chỉ trách cô lại không có thời gian dành cho anh. Từ ngày bước chân vào giới nghệ sĩ, sự nghiệp ca hát của Cát Diệp đi lên như diều gặp gió.

Nhan sắc khả ái, giọng hát nội lực mà dịu dàng khó tả, lại còn có thể chơi đàn. vô số công ty giải trí đua nhau nhảy vào tranh giành Cát Diệp về đầu quân cho mình. Thế nhưng cô luôn ra mắt công chúng với hình ảnh ca sĩ tự do không chịu sự ràng buộc của bất kì tổ chức nào.

Cô làm việc xoay quanh các hợp đồng quảng cáo, thu âm album và lưu diễn ngắn hạn với mức cát xê xứng đáng cùng lượng tiền típ hào phóng. Nhờ tố chất thiên phú cùng thái độ nghiêm túc, sẵn sàng học hỏi từ các tiền bối đi trước nên Cát Diệp không mất nhiều thời gian để thích nghi với con đường nghệ thuật tưởng chừng như rắc rối.

Cô thiếu nữ mười chín tuổi từ đây đã được người người mệnh danh là "nàng búp bê sứ biết hát".

Đế Thiết Thành dần quen với cảnh phải ăn tối một mình. Ngồi trước màn hình TV đang phát liveshow của Cát Diệp, anh chỉ mỉm cười sủng nịch, mắt ngắm tai nghe và tim đập.

Quả nhiên anh đã không còn ích kỉ hay kiểm soát như trước đây. Miễn là Cát Diệp hạnh phúc, thì tự do, không gian riêng tư, quyền được theo đuổi đam mê, anh đều cho thể cho cô hết. Đế Thiết Thành chịu thiệt thòi một chút cũng không sao.

Dàn fan hùng hậu của cô búp bê điên đảo la hét. Bọn họ nhiệt tình hát theo cô, cô tinh tế nhờ hậu cần chỉnh nhỏ tiếng mic mình lại để được hòa giọng chung với họ.

Giọng hát cô trong trẻo bao nhiêu, giọng hát fan lại khản đặc bấy nhiêu. Bởi lẽ đa số những ai hâm mộ Cát Diệp cuồng nhiệt nhất thì đều là giống đực.

"Chậc chậc. Giờ cô ấy hát cùng tất cả các ông, nhưng tối về lại chỉ "hát" riêng với mình tôi. Suy cho cùng tôi vẫn là thằng may mắn hơn hẳn." Đế Thiết Thành tự lẩm nhẩm với màn hình lớn.

Rồi anh lên facebook bấm nút share buổi liveshow vào trang cá nhân của mình.

Tài khoản của Đế tổng được lập ra với hai mục đích chính: nhắn tin trao đổi công việc và đu idol.

Idol của Đế tổng là ai? Ai cũng biết.

Mọi bài đăng, hình ảnh hay video về Cát Diệp, Đế Thiết Thành đều tương tác đủ, thậm chí là nhiều đến mỗi được gắn cả huy hiệu fan cứng trong FC.

Ngài Đế lộ liễu như vậy, tất cả mọi người đều thấy rõ. Và tất cả cũng vì vậy là đinh ninh truyền tai nhau rằng ngài đang trong quá trình công khai theo đuổi cô ca sĩ trẻ.

Cát Diệp còn vô tư nên không suy nghĩ nhiều, Đế Thiết Thành luôn phải dặn cô tạm thời chưa được công khai mối quan hệ giữa hai người.

Cát Diệp mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, nếu bất chợt để lộ đời tư, chắc chắn sẽ bị báo đài và cộng đồng mạng công kích là bám chân ông lớn để đi lên.

Phía ngoài có tiếng mở cửa. Đúng 9h tối, Cát Diệp đã kết thúc show và trở về với anh.

Cô xà vào lòng anh trước tiên, sau đó mới uống nước ấm để xoa dịu cổ họng sau một ngày ngân nga chăm chỉ.

"Tôi đã chuẩn bị bồn tắm cho em rồi đấy." Đế Thiết Thành xoa đầu cô thiếu nữ.

Cát Diệp cười với anh một cái, sau đó vui vẻ đi thay đồ và ngâm mình cho khuây khỏa. Đợi cô thư giãn xong, anh gõ cửa:

"Tôi vào xoa bóp giúp em nhé?"

Cát Diệp ậm ừ đồng ý. Lúc này anh mới kéo cửa bước vào trong. Mi mắt anh rũ xuống, chỉ hướng tầm nhìn vào đúng bàn chân cô để mát xa. Bởi nếu anh liếc mắt lên trên một chút thôi, cảnh xuân mờ ảo kia sẽ khiến anh chết gục trên vũng máu mũi của chính mình.

"Ngày hôm nay của em thế nào? Có mệt lắm không?" Đế Thiết Thành hỏi han

"Mệt, nhưng vẫn đủ sức để bù đắp cho anh." Cát Diệp vừa nói vừa không yên phận mà di ngón chân dọc theo rãnh bụng Đế Thiết Thành.

Là cô đang thương anh mấy tuần nay bị bỏ đói, lại còn phải cô đơn ở nhà một mình.

Đế Thiết Thành cong môi hôn lên mu bàn chân ngọc ngà ấy, anh tủm tỉm trút bỏ y phục, và chuyện gì đến cũng đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.