Chương trước
Chương sau


Buổi chiều nọ, Đế Thiết Thành kết thúc một ngày làm việc ở tập đoàn và trở về nhà.

Anh cùng Cát Diệp thưởng thức trà chiều, thấy cô tự nhiên lơ đãng lạ thường nên hỏi:

"Có gì trăn trở sao vợ yêu?"

Cát Diệp chớp mi, đưa mắt nhìn vào thinh không:

"Bạn cũ vừa nhắn tin rủ em đi họp lớp vào tối nay. Giờ em đang hơi phân vân một chút..."

"Nếu em không thoải mái thì cứ từ chối là được. Điều đó hoàn toàn ổn mà."

"Cũng không hẳn. Em chỉ là lo sẽ bị hỏi thăm quá nhiều về cuộc sống hiện tại. Nói ra thì lại cảm giác như khoe khoang vậy."

Đế Thiết Thành xoa đầu cô vợ nhỏ. Anh hiểu rằng tính cô vốn rất kín đáo và khiêm tốn, có lẽ không muốn phô trương nhiều nên mới lăn tăn.

"Em có một gã chồng đủ cả tài lẫn sắc, hôn nhân êm ấm, điều kiện dư giả, những chuyện đáng tự hào như vậy cũng nên tận dụng để được nở mày nở mặt."

Rồi chậm rãi kéo cô vào lòng, anh nói tiếp:

"Tôi biết trong quá khứ em từng bị họ xem nhẹ ra sao. Đã đến lúc cho họ thấy Đế thiếu phu nhân là người giá trị như thế nào rồi."

Cát Diệp ngượng ngùng mỉm cười. Quả nhiên lời khuyên của anh rất hợp tình hợp lí, ngay tức khắc giúp cô an tâm hơn nhiều.

Thế là tối đó, cô chỉnh trang lại tóc tai, diện một trong những chiếc váy tối giản nhất giữa đống đồ hiệu được Đế Thiết Thành mua tặng, dặm chút son đỏ và rời khỏi biệt thự.

"Thành à, anh có muốn đi với em không?"

Anh đang chuẩn bị ra cổng tiễn cô, nghe cô hỏi liền sáng mắt hào hứng như chú cún sắp được chủ dắt ra ngoài chơi.

"Tôi cũng có thể đến đó ư?"

"Tất nhiên rồi, chồng em hoàn mỹ thế này, không giới thiệu cho bạn bè cũ biết thì cũng hơi phí."

Cả hai cùng nhau ngồi lên chiếc BMW, đạp ga tới nơi cách điểm hẹn vài chục mét rồi xuống xe đi bộ để hạn chế gây sự chú ý.

Buổi họp lớp hôm nay tổ chức trong một nhà hàng thịt nướng khá có tiếng. Đế Thiết Thành ôm eo Cát Diệp, vừa đặt chân vào đã nhận ra điều gì đó quen thuộc.

"Đây rồi. Là bạn học Khắc Cát Diệp phải không?" Một người đàn ông trẻ chạc tuổi cô nhanh nhảu tiến đến.

Anh ta ngỏ ý bắt tay xã giao với cô nhưng không thành bởi đã bị cái liếc nhìn sắc lẹm của Đế Thiết Thành ghim trúng.

Cát Diệp cười trừ, vốn đã bắt chồng mình đeo khẩu trang để tạm giấu mặt, tuy nhiên khí thế cao ngạo ấy vẫn chẳng thể cất đi đâu cho được.

Chào hỏi xong xuôi, tất cả cùng ngồi xuống bàn ăn lớn. Cát Diệp chăm chú nướng thịt cho mọi người, không chủ động nhập cuộc vì trước kia cô cũng luôn bị cô lập như vậy.

"Búp bê này, gã kia là ai mà nãy giờ cứ nhìn em chằm chằm thế?" Đế Thiết Thành nheo mắt nghi hoặc.

Cát Diệp ngẩng đầu lên quan sát, sau đó mơ hồ đáp:

"Em không nhớ rõ tên, nhưng hình như cậu ấy từng theo đuổi em khi còn học chung lớp."

Gã trai đó thấy cô nhìn mình, lập tức nở một nụ cười tươi rói, dung mạo không được tuấn tú mà cũng chỉ tạm gọi là sáng sủa dễ coi.

Đế Thiết Thành siết chặt tay thành nắm đấm, gân xanh bắt đầu nổi lên dọc trên bắp thịt chắc khỏe. Anh nghiến răng, không khó để nhận ra ánh mắt mà gã đó đặt lên Cát Diệp chứa rõ mồn một tình ý si mê. Đương nhiên là vì chính anh cũng luôn nhìn cô theo cách sướt mướt như vậy.

"Rồi em có đáp lại tình cảm của hắn không, phu nhân của tôi?"

Chất giọng trầm của anh khản đặc mùi thuốc súng. Mới đó là Đế Thiết Thành đã nổi cơn ghen. Cát Diệp cười trừ, khoác tay anh:

"Chắc chắn là không rồi. Cả đời này em nhất định chỉ đổ mình Đế thiếu mà thôi."

Được cô xoa dịu bằng lời ngon ngọt, anh tạm nhẹ lòng hẳn đi, giúp cô gắp thức ăn vào bát.

"À quên mất còn đang có bạn học Khắc ở đây. Người đang ngồi cạnh là bạn trai cậu phải không?" một cô gái cất giọng hỏi chuyện.

"Chúng mình kết hôn rồi, đây là chồng mình." Cát Diệp gật gù.

Đế Thiết Thành cũng cúi đầu chào:

"Tôi là Thành, đang bị viêm họng, mạn phép xin được đeo khẩu trang để đảm bảo an toàn cho mọi người xung quanh."

"Ồ ồ. Cậu chọn chồng khéo thật đấy. Không thấy toàn bộ gương mặt nhưng nhìn qua là biết ảnh vô cùng điển trai, dáng người đẹp, nói chuyện lịch sự nữa." một người khác cười cợt trêu đùa.

Nhưng rồi sau đó họ lại bồi thêm một câu khiến thật giả lẫn lộn, nghe như châm biếm mỉa mai:

"Dạo này dịch vụ thuê tình nhân đang phát triển nhỉ các cậu, nghe nói mấy anh người yêu giả đó cũng có ngoại hình rất tốt."

Thời gian trôi, lòng dạ thâm độc thì ra lại chẳng đổi. Từng ấy con người vẫn còn khinh thường Cát Diệp vì cô là đứa nghèo hèn có người cha nghiện ngập tù tội.

Căn bản họ cho rằng người như cô, dù có nhan sắc kiều diễm cách mấy thì sau này cũng chỉ có thể làm gái bán hoa, sao mà có nổi một mảnh tình tử tế.

Cát Diệp mặt không biến sắc, cô sớm đã quen với những chuyện như vậy, vả lại cô cũng chẳng yếu đuối đến mức sống chỉ vì sự công nhận của người khác. Bản thân làm được gì, đạt được gì, có trời biết, đất biết, không cần cất công đi chứng minh vô ích.

Đế Thiết Thành hít sâu, anh đang rất kiềm chế để không nổi đóa lên và cho những kẻ bắt nạt vợ mình một cú đấm vào thẳng mặt.

"Vậy không biết cô đây đã có mối quan hệ nào hay chưa?" anh hỏi ngược lại ả vừa nói lời khó ngửi.

Cô ta kiêu ngạo hất tóc và lên giọng khoe mẽ:

"Đương nhiên là rồi. Bạn trai tôi lại còn là chủ nhà hàng này đấy. Nếu anh muốn, tôi có thể xin giảm giá suất ăn của anh. Mấy món này cũng đều là đồ thượng hạng, chưa chắc anh đã đủ điều kiện trả tiền nhỉ."

Đế Thiết Thành im lặng không đáp. Anh lặng lẽ rút điện thoại ra, bấm gọi cho thư kí của mình:

"Chuỗi nhà hàng đồ nướng X, rút vốn, hủy hợp đồng."

Chỉ đúng vài chữ ngắn gọn và quyết đoán, các doanh nhân thường rất biết quý trọng thời gian và không ưa dài dòng. Đế Thiết Thành cũng vậy, dứt lời, anh nắm tay Cát Diệp rồi dẫn cô rời đi giữa bao ánh mắt trợn tròn.

Ngay trong đêm hôm đó, có một công ty nhanh chóng đứng trên bờ vực phá sản và một cặp vợ chồng ôm nhau ngủ rất hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.