Trần Khánh hớt hả chạy ra ban công, nhưng rồi mọi chuyện đã quá muộn màng. Cát Diệp như tan thành bọt sóng, hoàn toàn biến mất không vết tích giữa mênh mông biển rộng.
"M* kiếp!" hắn tức giận, đấm mạnh vào tường.
"Người đâu! Mau tìm vớt cô ta lên. Không được phép để cô ta chết!"
Những tên tay sai nghe lệnh, vội vàng chiếu đèn quanh mặt biển, cho thuyền chạy khắp nơi để tìm kiếm tung tích của cô búp bê vừa tự vẫn. Tuy nhiên cho tới tận khi trời hửng sáng, thứ chúng phát hiện chỉ bằng con số không.
Trung bình một tử thi chết đuối cần ba ngày để nổi lên mặt nước, tức nếu sau ba ngày nữa mà chúng không thể tìm thấy Cát Diệp, thì chỉ có thể do mùi máu rỉ ra từ cánh tay cô đã vô tình kích thích bản năng của một con cá mập trong vùng biển này và khiến cô bị nó cắn xé đến thịt nát xương tan.
"Thưa ông chủ, đội thợ lặn vẫn chưa dò được xác của tình nhân tên Đế Thiết Thành."
"Vô dụng! Thế thì biết ăn nói sao với em ấy đây. Em sẽ hận ta mất." Trần Khánh thét lớn bằng chất giọng khản đặc.
Cổ họng hắn càng thêm rát bỏng như thiêu đốt và phổi thì hô hấp khó khăn.
Sau khi bình tĩnh lại và cố gắng ổn định hơi thở, hắn ngả lưng xuống ghế, hỏi thuộc hạ:
"Thuốc đâu?"
"Ông chủ vui lòng đợi vài phút, tôi sẽ đi chuẩn bị thuốc."
"Không. Ta chỉ muốn thuốc do chính tay em ấy phục vụ."
Cho tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914560/chuong-69.html