"Đế...Thiết...Thành..." đôi môi xinh đẹp run lên từng chữ.
Cát Diệp từ từ đứng dậy trên đôi chân tím bầm, lê bước lảo đảo về phía chiếc cáng tàn tạ kia. Cô buông hai chiếc dao găm xuống đất, vuốt nhẹ cho tấm ga nhuốm máu phẳng phiu lại, rồi đặt lên đó một nụ hôn như cách trước kia cô từng hôn anh.
Lặng đi một hồi, Cát Diệp nhìn lên bức tường treo đủ loại vật dụng tra tấn đằng kia.
Khắp căn biệt thự đã chìm vào bóng đêm tăm tối, trên hành lang vắng nọ, cánh cửa một căn phòng bật mở. Từ trong đó, thân ảnh mảnh mai bước ra, trên hai bàn tay nghe tiếng súng tia điện kêu roèn roẹt cùng âm thanh kim loại va chạm từ năm con dao dài gắn trên đủ năm ngón.
Cô thiếu nữ đó đi như người vô hồn qua từng phòng, lặp đi lặp lại câu hỏi:
"Chủ nhân của tao đang ở đâu?"
Và bất cứ kẻ nào không cho cô một câu trả lời thỏa đáng, cô sẽ dùng máu của hắn để lót đường cho mình.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô đã lục tìm được gần như toàn bộ căn biệt thự, chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng trên tầng thượng.
"Trần Khánh..." Cát Diệp hổn hển thở dốc, sắc mặt không rõ biểu cảm.
Mùi thuốc lá quen thuộc phát ra từ căn phòng cuối một lần nữa châm ngòi cho cơn oán hận trong cô. Đôi mắt Cát Diệp sáng quắc lên như mắt mèo giữa đêm đen. Một ánh sáng của phẫn nộ, đau khổ và căm thù.
Rầm!
Cánh cửa sắt bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914557/chuong-71.html