Khi thích một bông hoa, ta muốn được hái về cắm vào lọ, lúc nào cũng có thể khư khư giữ cho riêng mình.
Nhưng khi yêu một bông hoa, ta biết hái hoa về sẽ làm hoa héo, vì thế mà chỉ cần được ngắm nhìn, ngày ngày tưới nước, chăm bón cho hoa tự do nở rộ là đã đủ thỏa lòng.
Trần Khánh, hắn yêu em. Nhưng không đời nào hắn mong được em đáp lại tình cảm. Bởi một kẻ như hắn, kẻ chẳng còn sống được bao lâu nơi cõi tạm này, duy trì hơi thở bằng thù hận và thần trí hoang tưởng trầm trọng, không xứng đáng để được yêu.
Khiến em yêu hắn chính là làm khổ em. Vì thế nên hắn tha thiết khẩn cầu em hãy cứ căm hận hắn, ruồng rẫy hắn, quên đi sự tồn tại của hắn. Còn về phần mình, hắn sẽ mang mối tình đơn phương này xuống mồ trong lặng lẽ và không một ai hay.
Tùng Chi nhìn Trần Khánh buông bỏ chấp niệm để lìa đời, cô không muốn hơn thua với hắn nữa. Kẻ làm chuyện vô nhân đạo cũng đã nhận lại hậu quả thỏa đáng. Việc của cô bây giờ là rời khỏi đây, để lại một ánh mắt trầm mặc thay lời tiễn đưa về nơi chín suối.
Đi theo lối hắn chỉ, Tùng Chi an toàn thoát khỏi căn biệt thự ngùn ngụt lửa, kịp thời chỉ đường cho lính cứu hỏa đến đưa Đế Thiết Thành và Cát Diệp ra ngoài.
Cô ôm lấy bạn thân mình, vuốt ve khóe mắt đang nhắm nghiền:
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi Diệp à. Sẽ không còn ai phải đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cua-de-thieu/2914551/chuong-74.html