Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tối muộn, Lâm Giang Nam choáng váng về nhà, thậm chí cô còn cảm thấy lúc mình đi đường thì chân đã mềm nhũn.
“Em vào đây." Lâm Giang Nam đứng trước cửa nói với anh.
Khương Trừng cúi đầu nhìn cô, "Ừ" một tiếng
Lâm Giang Nam lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, đang chuẩn bị bước vào, đột nhiên giọng của Khương Trừng lại vang lên lần nữa: “Em ăn tối rồi.”
“Ăn rồi… rồi.” Lúc này đầu óc Lâm Giang Nam còn mù mờ, cho nên cô trả lời mà không chút suy nghĩ đến việc Khương Trừng dùng câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.
“Cùng với người đàn ông lúc nãy đưa em về?”
Lâm Giang Nam còn đang ngại ngùng, nghe Khương Trừng nói vậy liền ngẩng đầu lên. Sao anh biết có người đưa cô về, còn biết đó là một người đàn ông. Chẳng lẽ anh… Ngay từ đầu anh đã thấy được?
Vậy… Sao giờ anh mới hỏi cô, chẳng lẽ thu hoạch trước, tính sổ sau [1] là thế này… Vì sao cô cảm thấy nam thần có chút phúc hắc [2]…
[1] Chờ mọi việc đến cuối cùng để nhận định ai đúng ai sai, hoặc đợi thời cơ để trả thù,...
[2] Phúc hắc: Bụng dạ đen tối
Lâm Giang Nam yên lặng tự hỏi.
“Nghĩ gì đấy?” Khương Trừng đến gần cô hơn vài bước.
“Không… Không có gì.” Lâm Giang Nam ngượng ngùng cười cười.
“Hả?” Khương Trừng hơi hơi cong lưng, che cô dưới cái bóng của mình.
Lâm Giang Nam mím môi rồi nói: “Chuyện đó… Anh đừng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-cau-nang/3235414/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.