*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Khương Trừng nhìn cô, sau đó nói: “Tôi chưa ăn cơm.”
Lâm Giang Nam mở to mắt, cô nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay.
Nam thần muốn ăn nhờ cơm sao? Nên đồng ý hay không đồng ý nhỉ?
“Tôi cũng… Chưa ăn… Nếu không…”
“Được.”
Lâm Giang Nam: “…”
Khương Trừng cười, buông cánh tay Lâm Giang Nam ra.
Ngay sau đó hai người cùng nhau xuống xe.
“Để tôi cầm cho.” Khương Trừng lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay Lâm Giang Nam.
Lâm Giang Nam yên lặng đi theo sau Khương Trừng.
Thật ra không phải Khương Trừng không đợi cô, mà là một bước của Khương Trừng bằng khoảng hai bước của cô, hơn nữa cô còn đang đi vào cõi mộng, cho nên đương nhiên sẽ cách xa Khương Trừng.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Giang Nam lấy chìa khóa trong túi, mở cửa nhà.
“Nguyên liệu nấu ăn đặt trong phòng bếp à?”
“Vâng.”
Đây là lần thứ hai Khương Trừng đến nhà Lâm Giang Nam, anh ngựa quen đường cũ đặt nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp.
“Anh ngồi đợi một lát nha, tôi đi nấu cơm.” Lâm Giang Nam đi đến bên cạnh anh.
Khương Trừng không nói gì, chỉ yên lặng nhường phòng bếp cho cô.
Sau khi Khương Trừng ra ngoài, sự căng thẳng trong lòng Lâm Giang Nam mới giảm xuống, cô mang tạp dề, bắt đầu nấu cơm.
Khương Trừng ngồi trên sô pha, Longleg cách đó không xa đi đến chỗ anh, ghé vào chân anh cọ cọ.
Khương Trừng cúi đầu nhìn Longleg đang cọ cọ chân mình, anh không xa lạ gì với con mèo chân ngắn này, bởi vì Weibo của Lâm Giang Nam có rất nhiều ảnh nó, nhưng mỗi lần thấy nó anh đều buồn cười, vì sao rõ ràng là một con mèo chân ngắn, cô lại đặt tên cho nó cái tên Longleg, chân dài?
Longleg dùng móng vuốt cào nhẹ Khương Trừng, Khương Trừng cúi người, ôm nó đặt lên đùi mình.
Tuy con mèo này chân hơi ngắn một chút nhưng vẫn rất đáng yêu.
Lâm Giang Nam đặt dĩa thịt kho Đông Pha (thịt kho tàu) [1] lên mâm.
Cô nhìn qua phòng khách, phát hiện Khương Trừng đang ôm Longleg, Longleg lười nhác nằm trên đùi nam thần.
Cô không khỏi nhếch môi, trên mặt tràn đầy ý cười.
Không biết vì sao, lòng cô bỗng nhiên rất thỏa mãn.
Khương Trừng ngồi ngoài phòng khách một lát, trong phòng bếp đã truyền ra mùi hương mê người, thế là anh bế Longleg, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Anh tựa vào cửa phòng bếp, nhìn Lâm Giang Nam đang đưa lưng về phía mình.
Bây giờ cô đang nấu canh.
Một tay cô cầm nắp nồi, một tay cầm thìa nhỏ, thi thoảng lại khuấy khuấy trong nồi.
Anh nhìn bóng lưng cô.
Khung xương cô rất nhỏ, mặc đồ cũng rất nho nhã, trên người cô mặc tạp dề màu hồng, phía sau hơi lỏng, thắt nơ cũng lỏng lẻo, anh có cảm giác chiếc nơ đó sẽ nhanh chóng tuột ra.
Thế là anh đặt Longleg trong tay xuống đất, đi qua chỗ cô.
Lúc Lâm Giang Nam còn chưa biết gì, tay anh đã cầm thắt dây tạp dề cô lại.
Lâm Giang Nam theo bản năng muốn xoay người.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói trầm thấp của Khương Trừng từ phía sau truyền đến.
Lâm Giang Nam muốn quay người, nghe thấy thế liền dừng lại.
Tay cô đặt trên mặt bếp, đầu hơi hơi nghiêng về phía sau.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Khương Trừng mở nút thắt ra, ngón tay linh hoạt thắt nơ cho cô một lần nữa.
Thắt xong, anh vẫn đứng lặng yên sau lưng cô, anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương nhàn nhạt trên người cô, thấy rõ ràng bả vai nhỏ bé, và cả chiếc eo thon thon tinh tế.
“Được… Được chưa?” Lâm Giang Nam nhỏ giọng hỏi.
Qua một lúc lâu, cô mới nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh.
“Ừ, được rồi.”
Khương Trừng lùi về sau vài bước.
Lâm Giang Nam xoay người lại nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
“Còn canh nữa thôi.”
“Ừ, để tôi bưng đồ ăn ra.” Nói xong, Khương Trừng xoay người bưng những món ăn vừa làm xong ra.
Thấy Khương Trừng ra ngoài, Lâm Giang Nam mới dùng tay vỗ vỗ mặt mình.
“Phù… Quá trêu ngươi…”
Cô lắc lắc đầu, nhìn nồi canh bí đao, thấy đã được nên tắt lửa, sau đó cho canh ra.
Cô tùy tay lấy vài cọng hành lá, mở vòi nước rửa sạch sẽ, sau đó dùng dao cắt thành đoạn nhỏ rồi thả vào trong canh.
Lâm Giang Nam cởi tạp dề trên người, cuối cùng bưng canh ra ngoài.
Khi cô ra đến bên ngoài, Khương Trừng đã giúp cô kéo ghế ra, cơm cũng đã xới.
Khương Trừng nhận lấy canh trong tay cô, đặt lên trên bàn.
“Đúng rồi, cô bạn kia của em đâu?” Khương Trừng hỏi.
“Cô ấy đi Thiên Tân rồi.”
“Ừ.”
Lâm Giang Nam yên lặng ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn Khương Trừng, thấy Khương Trừng ăn cơm, cô mới biết được cái gì gọi là sắc đẹp cũng có thể ăn được.
Chỉ nhìn Khương Trừng ăn cơm là cô đã thấy no rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Giang Nam ở trong phòng bếp cắt một ít trái cây.
“Lạch cạch”.
Cả căn nhà bỗng nhiên tối đen.
“A.”
Lâm Giang Nam không ngờ sẽ cúp điện, mà lúc này cô đang cắt trái cây, cho nên không cẩn thận cắt trúng tay mình.
Cô đau đến mức thốt lên một tiếng.
Đèn vừa tắt, Khương Trừng liền nghe thấy tiếng kêu đau của cô, anh lập tức đứng lên, chạy về phía phòng bếp.
“Rầm!”
Dường như anh đụng phải thứ gì đó.
“Khương Trừng, anh làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng va chạm, Lâm Giang Nam sốt ruột, nói với ra bên ngoài.
“Không có gì.” Giọng nói của anh dần dần đến gần.
Khi định mở miệng lần nữa, cô cảm giác được Khương Trừng đang đến bên cạnh mình.
Xuyên qua ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ, Khương Trừng đã đến bên cạnh cô, cô nhìn thân hình cao lớn của anh, anh đứng ngược sáng, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi anh tạo thành cái bóng nhỏ trên mặt, gương mặt anh dịu dàng dưới ánh trăng.
Khương Trừng cầm lấy tay cô, anh nhìn ngón tay đang chảy máu.
Lâm Giang Nam cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống không ít, cô thử rút tay về.
“Không sao, không đau…” Cô mềm giọng nói.
Nhưng giây tiếp theo, Khương Trừng lại cầm lấy ngón tay đang chảy máu của cô, cho vào miệng mình.
Chiếc lưỡi ấm áp của anh bao lấy ngón tay cô, cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn toàn thân Lâm Giang Nam, khiến cho tim cô đập nhanh hơn, mạch máu sôi trào.
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.
Tay cô đặt lên môi anh, anh cúi đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn thẳng, ánh mắt giao nhau.
Trong mắt anh là tia sáng lập lòe, có dịu dàng có quyến luyến, khiến cô nhìn không hiểu.
Bầu không khí cũng thay đổi, bắt đầu nóng lên.
Lâm Giang Nam cảm thấy hô hấp mình dần dồn dập, giống như là thiếu dưỡng khí.
Qua một lúc lâu, Khương Trừng mới mở vòi nước, dùng nước nhẹ nhàng rửa sạch miệng vết thương của Lâm Giang Nam.
Trên ngón tay nho nhỏ trắng trẻo của cô có một vết cắt khá sâu, nhưng máu đã ngừng chảy, chỉ còn chút máu rịn ra ngoài.
“Trong nhà em có băng keo cá nhân không?” Anh trầm giọng hỏi.
“Có, ở đầu giường trong phòng ngủ em, phòng bên trái.” Lâm Giang Nam nhỏ giọng nói, bây giờ cô còn chưa hồi phục tinh thần, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
“Ở đây chờ anh.”
“Vâng.”
Khương Trừng buông tay cô, sau đó xoay người ra bên ngoài.
Vào phòng ngủ, anh mới phát hiện bên trong tối đen, dường như anh nghĩ đến gì đó, anh lục lọi trong túi một lúc, lấy điện thoại mở đèn pin.
Anh đến chỗ tủ đầu giường cô, sau đó mở ngăn kéo, quả nhiên bên trong có một hòm thuốc nhỏ, anh lấy hòm thuốc, chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ là lúc anh đứng thẳng người dậy, thì đột nhiên dừng lại.
Lâm Giang Nam ở trong phòng bếp đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Khương Trừng ra.
Cô không khỏi có chút sốt ruột.
“Khương Trừng?”
Nhưng bên ngoài im ắng, một chút tiếng động cũng không có.
“Khương Trừng?”
Lần này Lâm Giang Nam không khỏi cao giọng hơn, nhưng Khương Trừng vẫn không đáp lại, vì thế cô nhấc chân, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Lúc đi qua phòng khách, cô đột nhiên đụng đến chiếc ghế nằm giữa đất.
Trong lòng cô cả kinh.
Chẳng lẽ vừa rồi anh đụng vào cái ghế này, vậy có phải anh rất đau không?
Cô bối rối, nhấc chân đến phòng ngủ mình.
Cô vừa đến trước phòng ngủ, cửa phòng đã mở ra.
“Sao vừa rồi anh không trả lời em?” Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng đang đứng trước mặt mình, mềm giọng hỏi.
Khương Trừng vươn tay xoa đầu cô, “Vừa rồi anh không nghe thấy.”
Anh kéo cô đến sô pha.
“Ngồi xuống đi.”
Lâm Giang Nam nghe lời ngồi xuống.
Khương Trừng ngồi xổm trước mặt cô, sau đó mở hòm thuốc, lấy băng keo cá nhân, xé lớp vỏ bên ngoài, cẩn thận giúp cô dán lên.
“Còn đau không?”
Lâm Giang Nam lắc đầu, thật ra ban đầu cô cũng không cảm thấy đau mấy.
“Đúng rồi, vừa rồi anh đụng vào ghế à?” Lâm Giang Nam sốt ruột hỏi.
“Ừ, không thấy đường nên không cẩn thận đụng vào.”
“Đụng vào đâu? Có đau không? Cho em xem.” Lâm Giang Nam sốt ruột kéo kéo Khương Trừng.
Khương Trừng cầm lấy tay cô.
“Không sao, không đau.”
Lâm Giang Nam nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên.
“Đến đây một chút, anh có chuyện muốn hỏi em.” Khương Trừng nói.
Anh kéo cô dậy khỏi sô pha.
“Đi đâu?” Cô hỏi.
Khương Trừng không nói chuyện, chỉ dắt tay cô vào phòng ngủ.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Lâm Giang Nam nghi hoặc hỏi.
“Em đóng cửa trước đi.”
Tuy Lâm Giang Nam khó hiểu nhưng vẫn nghe lời đóng cửa lại, sau khi đóng cửa thì phòng ngủ càng thêm tối, chỉ là mắt cô cũng đã thích nghi với bóng tối rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]