Đừng nói cùng tôi
Che mắt anh đi
Anh có bối rối
Khi em ngồi vào lòng?
Sao anh bận lòng?
Sợ em chăng? Có yêu em chăng?
Ai đó từng bảo
Sắc đẹp chỉ thoáng qua
Nhưng tôi muốn thấy lá rơi
Hãy đừng bảo tôi rằng tôi đây từng trẻ
Bảo rằng tôi vẫn trẻ trung
Tôi chưa từng thấy mặt trời khuất núi
Phủ bóng lên rừng hoang
Nơi bắt đầu mưa rơi
Gió với ngày hôm qua biến mất
Và tôi thà sống trong mộng tưởng
Nếu gặp em hôm nay
Anh có nhận ra em?
Đó là ngày thứ Ba, ngày tôi phải gặp G. Nhưng tôi đến muộn, vì một khi đã nói chuyện trên điện thọai với Bạc Hà là tôi không dừng được nữa.
Trong tàu điện, tôi điên tiết lên, và khuôn mặt tôi biểu lộ điều đó.
Ra khỏi ga, tôi thấy G ngồi trên một chiếc ghế băng nhìn tôi, điếu thuốc trong tay. Tôi từ từ tiến lại, cậu ném điếu thuốc đi, vòng tay ôm tôi, và, giống như một diễn viên trong một bộ phim sến hay truyền hình ướt át, cậu gắn vào môi tôi một cái hôn. “Anh nghĩ có lẽ em không đến.” Tôi cười. “Anh sẽ khóc nếu em lừa dối anh…” Cậu đang đùa, dĩ nhiên rồi, nhưng có những giọt nước mắt thật trong mắt cậu.
“Mình xin lỗi,” tôi nói, “Lẽ ra mình không nên đến muộn.”
Như thường lệ, chúng tôi tới cửa hàng đĩa nhạc và video, rồi tới cửa hiệu Converse để xem những đôi giày, máy nghe CD và kính râm mới nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bup-be-bac-kinh/1951908/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.