Chương trước
Chương sau
“Thực ra... Tử Dương chỉ coi em là thế thân mà thôi... anh ấy yêu người khác...”
Năm Bạch Uyển Vy 17 tuổi...
“Bác, chúng cháu là yêu nhau thật lòng, cháu không phải là vì tiền.”
“Thật lòng ? Nếu không phải vì cô có vài phần giống bạn gái cũ của Tử Dương, nó có nhìn trúng cô không ? “
Nghe được lời nói động trời ấy được thốt ra, Bạch Uyển Vy ngỡ ngàng, trái tim như muốn ngừng đập. Cô yêu thầm Hàn Tử Dương hơn nửa năm trời, anh biết rõ nhưng lại coi cô như không khí... Cho đến một ngày, anh đột nhiên bước tới trước mặt cô, điều đầu tiên anh nói là anh muốn hẹn hò với cô.
Hôm đó, cô vui cả ngày trời, không hề nghĩ đến lí do tại sao anh lại thay đổi như vậy. Rõ ràng ngày hôm trước anh còn trốn tránh cô, vậy mà ngày hôm sau lại tới tỏ tình với cô. Lẽ nào điều mẹ anh nói là sự thật sao ? Nhưng... cô vẫn cố chấp, quyết không tin anh là loại người như thế.
“Không tin đúng không ? Hôm nay vừa hay là ngày giỗ của con bé đó, cô tự mình tới nghĩa trang mà xem !”
“Nếu như cô chứng minh được Tử Dương yêu cô, thuyết phục được nó ra nước ngoài, tôi sẽ đồng ý cho hai người hẹn hò.”
Bạch Uyển Vy nhanh chóng chạy đến khu nghĩa trang gần đây, trong lòng vẫn giữ vững một niềm tin đối với Hàn Tử Dương. Cô tin anh sẽ không lừa dối cô. Có lẽ... anh không yêu cô nhiều như cô yêu anh, nhưng chắc chắn rằng tình cảm một năm của hai người không phải là giả dối.
Ngay khi nhìn thấy bóng lưng của Hàn Tử Dương đang đứng trước một bia mộ, Bạch Uyển Vy dừng lại, nấp đằng sau cây cổ thụ lớn.
“Hân Nghiên, cô gái mà anh nói rất giống em... anh đã cầu hôn cô ấy rồi, sau này anh cũng sẽ kết hôn với cô ấy. Nhưng em yên tâm, anh không yêu cô ấy, anh vẫn mãi chỉ yêu mình em, anh chỉ coi cô ấy là thế thân của em mà thôi... “
Hoá ra là sự thật, không ngờ Hàn Tử Dương quay lại nhìn cô chỉ vì người anh yêu nhất đã không còn. Đối với anh, cô vốn dĩ chỉ là thế thân, là tạm bợ, tình cảm của anh chưa từng có một phần thật lòng, tất cả là do cô ảo tưởng mà ra thôi. Một cô gái mồ côi, lại ăn học không đến nơi đến chốn như cô, đáng lẽ ra nên hiểu rằng bản thân không nên trèo cao, trèo cao... rồi ngã sẽ càng đau thôi.
Bạch Uyển Vy lúc này thực sự muốn tìm nơi nào đó để khóc thật to, để cái nỗi đau này được giải thoát. Cô dành toàn bộ tình cảm cho anh, nhưng hoá ra anh lại lừa dối cô. Anh thật tàn nhẫn mà...
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Bạch Uyển Vy dùng chiếc điện thoại cũ kĩ của mình, gọi điện cho Hàn Tử Dương, hẹn gặp anh ở công viên.
“Em hẹn anh ra đây có chuyện gì ?”
“Chia tay đi... em... không còn yêu anh nữa.”
“Em lại muốn đùa cái gì nữa ? Chuyện này không phải là để đùa đâu.”
“Anh nghĩ em đang đùa sao ?”
Tính cách của cô thế nào, Hàn Tử Dương vẫn không hiểu sao ? Cô chưa từng lấy tình cảm của người khác ra làm trò đùa. Biết rằng anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bạch Uyển Vy hít sâu một hơi rồi thở ra, cố gắng kìm nén giọng nói nghẹn ngào của mình.
“Em không muốn phải sống trong nghèo khó như này, em không thể chịu đựng được nữa.”
“Cho nên... ý em là... em muốn gả cho một người có tiền, chỉ cần có thể cho em tiền thì em sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, bao gồm cả tình cảm của chúng ta ?”
“Đúng ! Anh nghĩ rằng anh có thể cho em được những gì em muốn không ? “
Hàn Tử Dương cười nhạt. Hoá ra... Bạch Uyển Vy cô cũng chỉ là hạng người đê tiện thế này thôi, vậy mà anh còn muốn vì cô mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài. Anh đúng là điên rồi nên mới cho người con gái này một cơ hội.
“Được, mong em được như ý nguyện. “
Hai người... cứ như vậy mà kết thúc.
...
“Chỉ có như vậy ?”
Cho dù Bạch Uyển Vy đã nói toàn bộ cho Giang Phong biết, nhưng hắn vẫn không khỏi nghi ngờ. Chỉ vì Hàn Tử Dương coi cô là thế thân của người khác, cô liền nói lời chia tay, trong khi hắn liên tục tổn thương cô, cô vẫn yêu đến điên dại. Bây giờ, chính Giang Phong cũng không hiểu tại sao cô lại yêu hắn đến thế.
“Tại sao lại yêu tôi ? Tôi không có gì để em phải yêu cả.”
Bạch Uyển Vy không nói, Giang Phong cũng không hỏi nữa, hôm nay hắn đã biết đủ rồi. Nếu như cô thực sự yêu hắn, không còn nhung nhớ Hàn Tử Dương nữa, hắn sẽ tha cho cô. Người con gái này... chung quy cũng đã ở bên hắn gần 9 năm trời. Khi hai người gặp nhau, hắn 31 tuổi, cô 18 tuổi, còn giờ đây thì hắn 40 tuổi, cô cũng sắp 27 tuổi rồi.
“Hai tháng nữa là sinh nhật của em, đúng không ? Tôi sẽ cho em gặp con, chỉ cần em ngoan ngoãn điều trị.”

“Không cần đâu... Thành Thành hận em, thằng bé không muốn gặp em... “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.