Lạc Lạc phủ nhận: “Em vì sao lại nói như vậy, ngày hôm đó nhìn thấy em nằm bất động chị đã sợ đến toàn thân run rẩy.”
“Ngón trỏ của chị có đeo nhẫn."
Cô ta bất động, nhớ lại ngón trỏ của Mạc Gia Kỳ có đeo một chiếc nhẫn mẫu thiết kế tuy đơn giản nhưng lại không bán đại trà, là được đặt thiết kế riêng.
“Hôm nay chị đã bỏ nó ở nhà, lần sau sẽ để em sờ lại. Đến khi đó không nhận ra chị thật sự sẽ buồn đấy.”
Yên Hải Bình mang theo giọng nói vui mừng: “Chị có thể gọi về cho ba em không? Em bất tỉnh lâu như vậy chắc ba sẽ lo lắm.”
“Được, đọc số cho chị.”
Sau khi nhập dãy số, cô ta liền điện người nhà của cậu bé.
“Alo, xin hỏi là ai?”
“Con anh gặp tai nạn, tôi đã đưa thằng bé vào bệnh viện, nó muốn báo với anh một tiếng.”
“Cái gì? Tình hình thế nào?”
Lạc Lạc không tìm hiểu tình trạng của Yên Hải Bình nhất thời không biết đáp cái gì, đành nói những gì bản thân biết.
“Mắt không nhìn thấy được nữa.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi, vẫn còn một số chuyện. Cô chăm sóc đứa trẻ này được không, tôi sẽ trả một số tiền xứng đáng.”
Yên Xích đã tìm cho Yên Hải Bình một bảo mẫu nhưng có vẻ cậu bé không thích người đó cho lắm, sợ rằng xảy ra chuyện này người bảo mẫu cũng trốn đi biệt tích, chỉ có thể trông chờ vào người đã giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2798071/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.