Chương trước
Chương sau
Mạc Gia Kỳ bận rộn suy nghĩ, tiếng gõ cửa cũng bỏ ngoài tai, anh vì muốn nhìn thấy vẻ mặt vui cười, mọi vướng bận đừng hòng níu chân cô mà kiên nhẫn đợi bên ngoài.

Một lúc lâu cánh cửa hé mở, khuôn mặt Mạc Gia Kỳ dần lộ diện.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

“Tôi thấy cô chủ không được vui.”

Mạc Gia Kỳ thở dài: “Đúng là có chuyện phiền não, tôi sẽ đến chỗ Hông Gia. Anh đừng kích động, nếu anh cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tôi sẽ nhờ chủ tịch điều thêm vài người đến.”

Cô xoay người bỏ vào trong, anh tiếp bước theo sau.

“Thêm vài người cũng tốt, sinh nhật của tôi đừng bận tâm. Dù sao thì…”

Dù sao thì đó chỉ là ngày sinh giả do phía trên tự tạo ra.

Mạc Gia Kỳ lắc đầu, tiếp lời: “Nhất định sẽ về trước mười hai giờ đêm, anh đừng lo lắng. Hiếm khi có người tò mò về tay nghề của tôi, đừng mong thay đổi chủ ý.”

Thái độ cảnh cáo của Yên Xích bị trôi vào lãng quên, một người có lý do phải đi, một người vì nhiệm vụ mà tới. Cả hai đều tin tưởng lẫn nhau nên chẳng còn việc gì lớn lao.

Đến ngày Hông Gia tổ chức cuộc họp mặt, cô mang theo Thượng Lâm đi đến nơi ở của lão ta, dẫn đầu là chiếc maserati, hàng xe lần lượt nối tiếp theo sau.

Tạ Dương Tiễn ngồi ở vị trí lái, cảm thán: “Chủ tịch thật chu đáo.”

Chuyện đi đến Hồng Gia làm khách, Mạc Gia Kỳ đã bàn luận với chủ tịch, cô tỏ ý muốn đem theo vài người. Mạc Gia Kỳ biết Tạ Dương Tiễn nói đến chuyện gì, nhưng thật đáng tiếc những gì thấy trước mắt đều sai.

“Đoàn xe phía sau hoàn toàn không liên quan đến Mạc Gia.” Cô bình tĩnh nói.

Câu nói đem theo vài người là thật, để có được sự đồng ý của chủ tịch cô đã tốn rất nhiều công sức, ông ta phân vân một lúc lâu rốt cuộc đã đồng ý. Lý do nào để Mạc Gia Uy thay đổi quyết định, chỉ có ông ta mới biết.

Thượng Lâm từ khi ngồi vào xe, gương mặt trở nên nghiêm túc.

Tối hôm qua.

Mạc Gia Uy ngồi trước màn hình laptop làm việc như mọi khi, khác ở chỗ có người ngồi đối diện, đối phương kiên nhẫn chờ ông ta mở đầu câu chuyện, một tiếng trôi qua, hai tiếng, ba tiếng… Thượng Lâm thẳng lưng nghiêm túc chờ.

Ông ta gập laptop, tay đan chéo vào nhau rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Gần đây trợ lý của tôi rất bận, cậu biết vì vấn đề gì không?”

Thấy anh im lặng, Mạc Gia Uy lại nói tiếp: “Bởi vì đội trưởng đội đặc nhiệm, đang nằm vùng.”

Thái độ của Mạc Gia Uy như muốn nói chính anh là người đó, quả thật là như vậy. Ông ta đưa cho anh hai lựa chọn, một là thẳng thắn thừa nhận, hai là chối bỏ đến cùng.

Anh tin cấp trên làm việc nghiêm túc thông tin sẽ được đảm bảo an toàn, nhưng vẫn lựa chọn phương án thứ hai. Bởi vì buổi tiệc được tổ chức ở Thất Gia chứng minh rằng, Mạc Gia Uy chưa chạm tay vào đường dây buôn bán ma túy.

Nếu phán đoán của anh là sai, vẫn còn một thứ niềm tin khác cứu vớt anh ra khỏi vụ rắc rối này. Thượng Lâm nhận ra thái độ của Mạc Gia Uy đã hòa hoãn hơn lúc trước, kể từ ngày ăn cái tát kia.



Thượng Lâm để lộ ra biểu cảm thật, cách ăn nói thường ngày, quay về làm một đội trưởng với thành tích xuất sắc.

“Chủ tịch đang ám chỉ người đó là tôi sao?”

Ông ta lắc đầu, cười nói: “Đi chung với con gái tôi, cậu chắc đã rõ người tên Nguyệt Nhi. Cô ta rất có năng lực, bởi vì tránh đi sự chú ý từ phía cảnh sát nên thông tin rất khó, trợ lý và cô gái đó thật đã rất mệt mỏi.”

Thượng Lâm rốt cuộc cũng biết được đối tác làm Nguyệt Nhi bận rộn thời gian này là ai, anh lại biết được một chuyện. Mạc Gia Uy rất thận trọng, ông ta chưa nắm chắc chứng cứ trong tay tuyệt đối không đoán mò, việc đánh vào tâm lý hoàn toàn không cần thiết.

“Tôi mong chủ tịch sẽ hợp tác.”

“Còn không thì sao? Vụ việc các người nhắm đến hệ quả rất nghiêm trọng, đường dây buôn bán ngầm lớn như vậy sẽ đụng chạm đến một số gia tộc lớn, thậm chí là động chạm đến giới chính trị.”

“Chỉ cần để tôi tiếp tục công việc này, không cần Mạc Gia che chở.”

Mạc Gia Uy thở dài: “Hành động của cậu rất thông minh, buổi tiệc ở Thất Gia chính cậu là người cày thiết bị nghe lén lên một trong số những thành viên có mặt tại căn phòng đó. Nếu bị phát hiện, mọi việc sẽ có Mạc Gia gánh vác, tôi nói có sai không?”

“Không sai, tôi đã có ý định đó.” Thượng Lâm thẳng thắn đáp.

Anh kiên định nói tiếp: “Công việc vệ sĩ, tôi cần nó.”

“Mạc Gia Kỳ sẽ tham gia vào một số buổi gặp mặt, nơi cậu khai thác thông tin.”

Cả Mạc Gia Uy và Thượng Lâm đều hiểu, anh đang kéo nguy hiểm về phía Mạc Gia Kỳ đứa con giá mà ông ta trân trọng nhất.

“Cho dù có bỏ mạng tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Gia Kỳ. Ban đầu là do tôi lợi dụng các người.”

Vì bản chất công việc, Thượng Lâm đóng vai trò to lớn cho đất nước cho xã hội, anh loại bỏ đi thành phần dư thừa nói đến hai chữ ‘lợi dụng’ là khắc khe. Mạc Gia Uy hoàn toàn hiểu, nhưng ông ta cần gia đình nhỏ của mình, việc làm người hùng đứng phía sau thì có hơi phô trương, nhưng từng có một người hùng tạo nên gia đình nhỏ này.

Ông ta kìm nén cảm xúc, gật đầu: “Nếu Kỳ Kỳ chết, cậu có thể kết liễu mạng sống của mình. Đừng để tôi nhìn thấy cảnh cậu thăng quan tiến chức mà thiếu đi con gái tôi.”

Thượng Lâm đứng dậy nghiêm túc cúi chào Mạc Gia Uy. Cái chào của người cảnh sát thật sự không thích hợp với tình huống này, anh đang nằm vùng, anh đang nhờ vả, anh đang lợi dụng người ta để đạt được mục đích hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó.

Quay về hiện tại, Mạc Gia Kỳ cùng với Thượng Lâm tiến vào cổng lớn Hồng Gia.

Hàng người mặc vest đen nghiêm túc cúi chào, cô căng thẳng bước đi hết con đường trải thảm đỏ.

Khung cảnh cổ kính, từ thiết kế đến nội thất làm người ta như quay về thời xưa, bước vào nhà viên ngoại giàu có. Khắp nơi trưng bày các cổ vật, từ họa đến bình lớn. Hồng Gia vui mừng đứng phía trước chào đón bọn họ, cái bắt tay vui cười đó hoàn toàn là thật.

Thượng Lâm đứng bên cạnh quay sát mọi thứ xung quanh trong thầm lặng.

Hồng Gia Bảo cười nói: “Tiểu Kỳ rốt cuộc cũng chịu đến, ta thật sự lấy làm vui mừng.”

Lần đầu tiên gặp gỡ cách xưng hô vẫn còn xa cách, lần thứ hai ra mặt nói giúp đánh tiếng với bên ngoài, lần thứ ba đã có thể gọi nhau thân thiết đến như vậy. Thượng Lâm vẫn chưa rõ lão ra có chỗ nào khiến Yên Xích phải phát ra tính hiệu dè chừng.

“Hồng lão gia xem trọng rồi.” Mạc Gia Kỳ toát ra khí chất của tiểu thư.



Cô đang xây cho mình một vỏ bọc cứng cáp, Thượng Lâm nhìn ra được điều đó.

“Thì ra là Mạc tiểu thư của Mạc Gia.” Hồng Dư ái hất mắt nói tiếp “Khách quý mà anh nhắc đến sao, chừa cho oắt con này một ghế có phải quá xem trọng rồi không? Đến Mạc Gia Uy anh còn không để mắt đến, già nên lú lẫn?”

Hồng Dư Ái nổi danh hống hách, từ lâu nhờ vào Hồng Gia che chở mà chẳng ai dám đứng ra dạy dỗ cho bà ta một bài học.

“Bà thích lão Uy sao?” Mạc Gia Kỳ đột nhiên hỏi.

Hôm nay cô uống nhầm thuốc gì Thượng Lâm không rõ nhưng thái độ này rất dễ ăn đòn.

Đôi môi đỏ chót của Hồng Dư Ái giật giật: “Xấc láo, cô có biết đang đứng ở nhà ai không?”

Hồng Gia Bảo khó chịu: “Được rồi, thay tôi đón tiếp những người còn lại.”

Lão ta tỏ ra mệt mỏi, nói với Mạc Gia Kỳ: “Đừng để ý đến, em gái ta tính khí chẳng ra gì.”

“Tôi không chấp nhất loại người đó.” Cô đi theo phía sau Hồng Gia Bảo tiến vào một sảnh lớn.

Càng tiến vào bên trong càng được mở mang tầm mắt, như bảo tàng trưng bày các cổ vật. Nhìn nó cổ xưa thiết kế đơn giản nhưng họa tiết rắc rối mang theo sự thăm trầm của thời gian mà đưa ra phán đoán, có phải là đồ thật hay không, phải hỏi chủ nhân của nó rồi.

Mạc Gia Kỳ ngồi xuống ghế, Thượng Lâm được lão ta an bài vị trí bên cạnh.

Mông chạm ghế đã có người dâng trà, Hồng Gia Bảo đưa tay ý chỉ mời dùng trà.

“Chuyện ta đề cập đến, vị bên cạnh…”

“Cuộc nói chuyện sẽ chỉ có hai người.” Mạc Gia Kỳ tiếp lời, nghiêm túc phát ra từ trong câu nói.

Kể từ khi bước vào Hồng Gia, thái độ cô chủ nhỏ nhà anh rất khác so với mọi khi.

“Được.” Hồng Giả Bảo gọi người đến sắp xếp phòng, sau đó nói tiếp “Sau buổi gặp mặt này chúng ta sẽ nói chuyện.”

Sau một lúc dường như những vị khách còn lại đã đến đông đủ, lão ta dẫn hai người đến gian phòng khác. So với không gian lúc nãy còn rộng hơn, cuộc họp mặt này chủ yếu để đôi bên mua lại cổ vật, người chủ trì đến từ Hồng Gia.

Trong lĩnh vực này Mạc Gia Kỳ không am hiểu, ngồi dự rất nhàm chán. Nhưng nghe cái cách Hồng Dư Ái nói hình như cái ghế cô đang ngồi rất có giá trị, để được tham gia xuất thân nhất định không tầm thường. Nếu thuộc giới thượng lưu ít nhất cô cũng nhận diện được một hoặc hai, nhưng người ở đây một gương mặt cô cũng không nhận ra

Hồng Gia Bảo làm giàu bằng cách buôn bán đồ cổ và kiến thức lão ta góp nhặt từ khi còn trẻ, buổi đấu giá được kéo dài hai tiếng. Có vài người mua được món đồ mình ưng ý, có người tranh không được nên mang bộ mặt ấm ức được ẩn sau vẻ bình thản, có vài kẻ tiếc nuối.

Hồng Dư Ái đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của lão ta như diều hâu nhìn về phía bà ta.

“Anh nhìn em như thế làm gì, buổi đấu giá cũng xong rồi.” Bà ta đảo mắt nói “Cho một đứa vắt mũi chưa sạch tham dự buổi đấu giá quan trọng, chưa nói đến nó còn mang trên người đồ giả.”

“Đồ giả? Hồng lão gia đang xem thường chúng tôi sao?” Một trong số bọn họ lên tiếng.

Mạc Gia Kỳ nhìn xuống cổ chân, trên người chỉ duy vật này có thể được xem là đồ giả, những món trang sức còn lại được đặt thiết kế riêng. Nói vật này là đồ giả, quả thật cô thừa nhận bởi vì thứ này được mua trong lúc vội vã, tiền chẳng đáng là bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.