Thượng Lâm khẽ cười, quay đầu sang hướng khác: “Nói không sai.”
Tỏ ra là một người cam chịu, chấp nhận sự thật. Chấp nhận việc bản thân chết ở nơi khỉ ho cò gái, người nhà, những người xung quanh rồi sẽ lãng quên đi cái tên Thượng Lâm.
Doãn Hiếu cau mày, đâm mạnh xuống đùi trái, hắn càng xoáy sâu anh càng cười lớn. Như cười cho chính cuộc đời mình, anh nghĩ đến việc bọn người ngoài kia không cam tâm chức vụ đội trưởng, cười nhạo bọn họ thua xa anh, ý nghĩ này như liều thuốc giảm đau, giống như kẻ điên, cuồng loạn.
Người khác dồn vào bức tường nhất định sẽ vẫy vùng khóc lóc cầu xin, nói lời cuối cùng. Anh thì hoàn toàn khác, chấp nhận, thưởng thức, tận hưởng… Bởi vì anh biết Doãn Hiếu đang đặt ra thử thách, cơ hội của anh đến rồi.
Hắn rút con dao, quát lớn: “Cút!”
Đương nhiên lời này dành cho Hồng Dư Ái, hôm nay tâm trạng hắn vốn dĩ rất tệ, bởi vì người của hắn bất cẩn bị người ta gắn máy nghe lén, mọi hoạt động bắt buộc phải dừng lại số tiền đem về cũng nhỏ giọt.
Hồng Dư Ái xanh mặt, lập tức xoay người rời đi, tiếng giày cao gót vang lên liên tục.
Doãn Hiếu ném con dao, ngồi bệt xuống đất hỏi: “Mày không khóc sao? Chân bị liệt rồi?”
“Khóc thì anh tha cho tôi sao? Việc nhục nhã như thế, tôi không làm.”
“Vậy thì tao để mày làm cảnh sát, làm tay trong cho tao, nếu thành công cái mạng này xem như được đảm bảo.”
Thượng Lâm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797981/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.