Mạc Gia Kỳ vừa gấp gáp vừa chậm chạp, cô gấp trong suy nghĩ chậm chạp ở hành động, vừa muốn đến nơi đó vừa sợ khi bản thân đến nơi. Chạy một quãng đường xa, dần dần đoạn đường này lại trở nên thật quen thuộc.
Cô rõ ràng là không nhớ, lần đầu đến đây nhưng cứ thấy quen một cách lạ thường. Bây giờ không cần nhìn vào vị trí mà ông bà Mạc gửi, cô có thể đi đến chính xác, đứng trước ngôi mộ mà ông bà Mạc đang đứng. Hai người bọn họ không cần đứng đó, cô vẫn biết rõ mà đến.
Bó hoa đặt trên ngôi mộ mà cô từng thấy trong giấc mơ, nó chập chờn không rõ. Bao phủ làn hơi nước, khó nhìn nhưng cứ lập đi lập lại rất nhiều lần.
Khu nghĩa trang sạch sẽ này, cô đến đây bao nhiêu lần rồi?
Từng bước chân nặng trĩu, đôi mắt mất đi sức sống nhìn đến ông bà Mạc. Cô biết rõ, bọn họ muốn nhắc đến chuyện trong quá khứ, cô mong nó vui vẻ hơn một chút.
Đừng vì lỗi lầm mà tiếp nhận cô, cũng đừng vì có lỗi với hai người nằm bên dưới tầng đất mà nuông chiều cô bao năm nay.
Mạc Gia Kỳ hít sâu một hơi, sải bước chân đi đến.
“Con đến rồi đây.”
Nhìn nét mặt trầm lắng của hai người bọn họ làm cô xót xa, bầu trời này càng tối sầm.
Mạc Gia Uy nhìn vào tấm di ảnh trên bia mộ, chậm chạp nói: “Trước khi ta có được sự nghiệp này từng mắc một lỗi vô cùng nặng, tìm đến người kia mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797969/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.