“Chị vừa cười có đúng không?”
Thẩm Mị thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng không phải cười em.”
“An Phong thật sự để ý đến em.”
Yên Hải Bình nhíu mày, tượng đài Thượng Lâm không thể bị phá vỡ dễ dàng. Khung cảnh ba người đóng vai gia đình vẫn còn in sâu vào đầu cậu nhóc.
“Anh ấy không tốt bằng anh Lâm.” Yên Hải Bình cáu kỉnh nói.
“Đúng là tốt, chính vì thế mà không tiếp nhận nổi tình cảm của bọn họ.”
Mạc Gia Kỳ từ tốn nhai thứ mà Yên Hải Bình đưa tới miệng. Ba người ngồi nói chuyện thì ít mà tranh luận thì nhiều, cậu nhóc nhìn ra ý tứ của Thẩm Mị muốn nói tốt cho An Phong nên ngồi ở đó túc trực, vị giám đốc điều hành khách sạn nào đó không làm cũng giữ được người.
“Tôi phải đi rồi, có người đang đợi.” Thẩm Mị nhìn đồng hồ rồi nói.
Mạc Gia Kỳ khẽ cười, cô ta sợ cô hiểu lầm vội nói thêm: “Là em trai tôi.”
Cô gật đầu, chủ tịch từng nói khi con trai út của Thẩm Gia tốt nghiệp sẽ đem về dưới trướng của mình, hiện tại đã đến lúc rồi.
Lục Thiếu chạy đi chạy lại giữa hai bên viện, lão ta cũng muốn dùng thân phận đến thăm bệnh nhưng đối với Mạc Gia Kỳ chỉ là người dưng không hơn không kém, lão ta có khổ tâm. Lục Minh nhìn đứa cháu gái của mình thảm một nhìn anh trai thẩm gấp bội lần.
Hiện tại bọn họ đứng trước nhà riêng của Mạc Gia Kỳ trên tay cầm giỏ trái cây, đứng được mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797965/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.