Anh ghét bỏ nói: “Tôi thấy vẫn còn tốt chán.”
Doãn Hiếu thuận tiện chen vào: “Có thể đem tao về nhà rồi đóng cửa cãi nhau được không?”
Mạc Gia Kỳ gật đầu đồng tình, cứ đôi co như vậy người chết nhất định không phải hai người bọn họ. Cô lần mò đến chỗ tay của Doãn Hiếu, ý bảo hắn tự ấn vào miệng vết thương, cầm máu tạm thời.
Thượng Lâm miễn cưỡng bế hắn lên, thân hình của Doãn Hiếu nhỏ hơn so với anh, có thể nói tạng người gần như Mạc Gia Kỳ.
“Em nắm lấy tay tôi.”
Mạc Gia Kỳ nắm hờ vào áo của Thượng Lâm.
“Em không hiểu tôi nói sao? Nắm tay!”
“Nhưng anh đang bế anh chủ tiệm, tôi nắm tay, cả ba làm sao di chuyển?” Mạc Gia Kỳ khó xử nói.
Doãn Hiếu hắn giọng: “Cái này là giúp đỡ không phải bế, không phải bế.”
“Vậy thì đứng im tại chỗ.” Thượng Lâm tức giận đến độ nổi gân trán.
Anh tức giận cũng không nỡ nói lớn tiếng, Doãn Hiếu nhìn ra vẻ mặt này thầm đánh giá một chút.
Mạc Gia Kỳ nghe lời đứng đợi, qua một lúc bàn tay cô được bao phủ một luồn ấm áp. Cô biết Thượng Lâm đã quay lại, thuận theo bước chân mà tiến về phía trước.
“Anh lúc nãy là tức giận sao?” Cô nhỏ giọng nói tiếp “Tôi bây giờ không nhìn thấy gì cả, anh biết mà.”
“Tại sao Doãn Hiếu phải vì em mà sống tiếp? Anh ta có gì tốt chứ?”
Mạc Gia Kỳ đột nhiên thấy cuộc sống này cũng không tâm tối là mấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797962/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.