“Xin lỗi đi.” Mạc Gia Kỳ mặt đỏ bừng bừng, đang cố điều chỉnh nhịp tim.
“Tại sao?”
“Anh chưa xin phép.”
“Người của tôi thì cần gì xin phép?” Thượng Lâm nhếch mép cười tà mị.
Anh nói như thế nhưng vẫn nhỏ giọng: “Xin lỗi, cô chủ nhỏ.”
Hai từ ‘Cô chủ’ thực sự đã rất lâu rồi Mạc Gia Kỳ mới được nghe từ miệng Thượng Lâm, hiện tại cách gọi có chút khó tả, nó không còn đứng đắn như trước đây, cũng có thể tự cô nghĩ nhiều.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tràng vỗ tay cô độc đến từ vị trí của Doãn Hiếu, hắn vừa bước vào đã thấy cảnh tượng một màu hường phấn. Kẻ cô đơn như hắn thật sự có chút cay mắt, muốn lẳng lặng rời đi nhưng có phần thiệt thòi.
Mạc Gia Kỳ nghe thấy tiếng động thì hoảng loạn một ít.
“Đừng nghĩ buổi tối muốn làm gì thì làm nhé!” Doãn Hiếu nghiến răng trừng Thượng Lâm.
Quay sang Mạc Gia Kỳ giọng điệu lập tức thay đổi: “Ngày mai có thể nhìn thấy mọi người rồi, chúc mừng cô. Khi nhìn thấy rồi tôi có thể dẫn cô đi xem món quà mà bấy lâu nay cất công chuẩn bị, đừng từ chối.”
“Được.” Cô hỏi “Anh vô tình ghé qua đây sao?”
“Tôi cố tình đến để xem cái tên biến thái Thượng Lâm dở trò.” Doãn Hiếu ngồi xuống bên cạnh cô, chống tay lên cầm.
Hắn chọc vào chỗ khó nói khiến cô vừa điều chỉnh biểu cảm lại trở nên ngại ngùng.
“Đùa thôi, hiếm khi tôi ra ngoài nên ghé sang nhìn cô một chút.” Cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-truy-tim-hanh-phuc-moi/2797955/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.