Chương trước
Chương sau
Thượng Lâm đi gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ chứng kiến kỳ tích, Mạc Gia Kỳ được đưa đi làm rất nhiều thứ, cảm thấy cô đã hoàn toàn bình phụ bác sĩ dặn dò đôi chút rồi rời đi.

“Em có muốn ngủ không?”

Cô khẽ cười: “Ngủ một thời gian dài, anh còn muốn tôi tiếp tục ngủ?”

“Đương nhiên là không phải.” Thượng Lâm nghiêm túc nói “Hiện tại tôi đã không còn là cảnh sát, em có thể về bên cạnh tôi chứ?”

“Anh kiếm tiền bằng cách nào, chú Thượng rồi còn Thiên Thiên. Anh vì những lời tôi nói trong lúc mất bình tĩnh mà làm vậy sao?”

Cô cảm nhận được những lời bản thân nói ra như được người khác trân trọng, nhưng bằng cách này cô lại thấy bản thân thật thảm hại, anh muốn làm cảnh sát bởi vì mẹ, chỉ vì cô nói vài lời anh lập tức không làm nữa, chẳng khác nào cô là kẻ ngu.

Thượng Lâm lập tức cầm lấy tay cô: “Vì tôi muốn như thế, đó là quyết định của tôi.”

Anh giải thích: “Tôi học thêm kiến thức về quản trị kinh doanh hiện tại có thể điều hành được rồi. Ba tôi đã tìm được người hiếm tim phù hợp, Thiên Thiên cũng sắp ra trường.”

Phải nói khi làm vệ sĩ cùng cô đi học, tiếp thu được một ít kiến thức.

Trong khoảng thời gian này, anh một mình chống lại sức mạnh của dư luận, trong công việc có Mạc Gia Uy cùng với An Phong gây khó dễ, đã từng rất muốn từ bỏ.

“Thực sự không làm cảnh sát nữa?”

Thượng Lâm gật đầu: “Không làm nữa.”

“Tôi chỉ cảm thấy nó rất nguy hiểm, rồi sợ một ngày sẽ mất đi người mình thương giống như ba tôi, nên không có can đảm, có phải tôi rất hèn nhát không?”

Anh dịu dàng đáp: “Chọn những cái tốt cho bản thân, đó là điều tôi muốn em làm, nó không hèn nhát.”

“Về việc của Doãn Hiếu, tôi…”

Mạc Gia Kỳ vội vàng chen vào câu nói: “Anh bảo tôi đừng nghĩ nhiều, tại sao anh lại không như vậy?”

“Được, không nghĩ nữa.” Thượng Lâm hạnh phúc đáp lời.

Cho dù trải qua những lời nói nặng nề, những phát xét hoặc nguyền rủa, Thượng Lâm đều không quan tâm. Chỉ cần người con gái anh thương thấu hiểu, mọi thứ có là gì.

“Tôi có chuyện này giấu anh, có muốn nghe không?”

“Nó không quá sức chứ?”

Cô mỉm cười: “Chỉ cần anh đừng cho rằng tôi là kẻ điên.”

“Không đâu, nếu điên tôi sẽ điên cùng em.”

Mạc Gia Kỳ bắt đều kể, giọng cô như người hát ru trong đêm: “Tôi ở một thế giới khác, nơi đó tôi là một kẻ lười biếng, dựa dẫm, phá của, còn có sở thích áp đặt người khác. Anh đến làm vệ sĩ, đối với tôi mà nói chẳng khác nào những người khác, sau chuyến bắt cóc ở đầu năm nhất anh vì bảo vệ tôi mà chết. Khi đó tôi không có đau khổ hay khóc lóc, chỉ biết đắm chìm vào tình yêu đầu đời của mình.”



Cô nhìn đến anh rồi nói: “Tôi như một kẻ vô tâm mà giẫm đạp lên tấm khiên của mình. Sau khi nhìn trúng An Phong, tôi lập tức ép anh ta cưới tôi nhưng cuộc hôn nhân không suôn sẻ, anh ta cùng Lạc Lạc chĩa súng vào tôi. Hoặc là tôi nhảy xuống đó, hoặc là hắn nổ súng, tôi trượt chân rơi xuống biển khi cơn bão đổ bộ. Tôi mở mắt ra lần nữa, đã bắt đầu ở thế giới này, khi mà anh chưa chết, cũng chưa bắt đầu thật sự thích An Phong, tôi nghĩ thật sự quá tốt rồi.”

Cô mỉm cười tiếp tục, từng câu từng chữ thật chậm rãi: “Tôi lúc đó nghĩ thật sự quá tốt rồi, lần này phải bảo vệ anh hơn cả mạng sống của mình, bù đắp cho Thiên Thiên bằng bất cứ giá nào. Tôi một lần rồi hai lần đòi anh dẫn đến gặp chú Thượng để xin lỗi cũng vì chuyện này, chuyện chiếc ô tôi thực sự không mong nó xảy ra. Bởi vì lúc ấy chú không có mua chiếc ô cho bản thân, tôi nghĩ chú ấy nên để lại dùng thì hơn, lời lẽ hình như dùng không đúng.”

“Có phải em đến thế giới này kể từ khi chuyến bắt cóc xảy ra?” Thượng Lâm từ nãy giờ luôn chú tâm vào câu chuyện cô kể.

“Đúng vậy, lúc đó tôi rất sợ anh chết đi. Tay cứ nắm lấy anh mãi không buông, một khi buông tôi sợ sai lầm của bản thân lặp lại lần nữa.”

“Em vì cảm thấy có lỗi mới nảy sinh tình cảm với tôi?”

Anh thực ra biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, để có một lời nói rõ ràng, được cô chính miệng xác nhận.

“Tôi yêu anh, không vì thứ gì cả.” Cô mỉm cười nói “Câu chuyện của tôi vẫn chưa hết.”

Mạc Gia Kỳ lại tiếp tục: “Biết được chủ nhân đã hiến mắt là người dì ruột, tôi không biết vui hay buồn, nhưng an táng dì ấy tôi cảm nhận được một chút phẫn uất, không bao lâu tôi biết bản thân vẫn còn người anh trai mà họ hàng ngay cả ba mẹ đều nhầm tưởng đã chết, tôi vui hơn cả trúng số. Lại chứng kiến cảnh tượng anh ấy nhảy lầu, rồi người tôi yêu nhất thừa nhận bản thân là cảnh sát, còn nói là không yêu tôi.”

Thượng Lâm lập tức phản bác: “Tôi lúc đó chỉ muốn em bình tĩnh, tất cả đều chiều theo ý em, nào ngờ lại phản tác dụng.”

Cô chớp mắt nói: “Đều tại tôi mất bình tĩnh.”

“Em trải qua những chuyện đó, không thể nói ai đúng ai sai. Hoàn cảnh bức em đến cùng cực, tôi lại không thấu hiểu.”

“Tôi cũng đâu có kể với anh chuyện tìm được anh trai.” Mạc Gia Kỳ cảm thấy cả hai đi với nhau nhưng chưa thực sự nói chuyện của bản thân, tạo cho cả hai nhiều hiểu lầm.

Cô lại tiếp tục câu chuyện dang dở của mình: “Tôi nhảy xuống lại trở về thế giới cũ, điều không ngờ đến là anh trai cũng trở về cùng tôi, anh ấy về trước tôi một tuần. Cả hai tìm đến dì Miên, một nhà đoàn tụ, nhưng tôi cảm thấy thiếu đi mất cái quan trọng nhất. Tôi liền thử chết đi một lần nữa, nào ngờ có thể quay về thế giới này, ngày qua ngày nghe mọi người nói chuyện.”

“Những lời tôi nói em đều nghe thấy hết?”

Cô chậm rãi gật đầu: “Anh thật sự mệt mỏi rồi.”

Qua chuyện này, cô biết bản thân có thể qua lại hai thế giới song song, chỉ cần cơ thể còn nguyên vẹn, đối với người ngoài mà nói đó là kỳ tích.

“Em có nhớ người nhà cũng không thể quay về đâu, tôi không có can đảm nhìn em đi tìm chỗ chết.” Đôi tay Thượng Lâm trở nên run rẩy, anh đủ thông minh để nhận ra điểm mấu chốt của câu chuyện.

“Được, tôi hứa với anh.” Mạc Gia Kỳ thích thú nói tiếp “Doãn Hiếu ở thế giới kia đã tẩy trắng thành công, mong rằng anh ấy không bị tóm cổ một lần nữa.”

“Còn An Phong, em xử lý hắn và Lạc Lạc thế nào?”

Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi không xử lý bọn họ, tôi ký vào đơn ly hôn nhưng An Phong vẫn cứ dây dưa không dứt. Anh ta từ đầu đã không thích tôi, đến khi tôi chọn phương án trả tự do cho cả hai lại muốn tôi quay về, còn nói ép tôi nhảy xuống biển là muốn cảnh cáo, trong người anh ta sắp xếp cứu tôi hình như bị Lạc Lạc động tay động chân, anh ta không thực sự muốn tôi chết. Anh ta bắt tôi trở về nhà còn lấy xích, xích tôi lại. Thực sự rất đáng sợ nhưng anh trai đến lấy súng ra dọa dẫm, mọi chuyện cứ như thế được giải quyết.”

Thượng Lâm hôn nhẹ lên tay cô, dịu dàng nói: “Người nhà em đã đồng ý giao em cho tôi, tôi rất biết ơn họ.”

Lời này của anh như tin vào câu chuyện Mạc Gia Kỳ kể, nó khiến cô hạnh phúc nhiều lắm, ít ra anh không mắng cô ngủ đến mụ mị đầu ốc.

Cô vui vẻ nói: “Tôi và An Phong trải qua cuộc sống hôn nhân, ngay cả nụ hôn cũng chưa phát sinh. Nụ hôn đầu tiên đều đem cho anh hết rồi, anh tính làm sao đây?”

Thượng Lâm kiên định nói: “Ngày mai chúng ta kết hôn.”



Câu nói này làm Mạc Gia Kỳ vui đến cười không ngớt, cô nói: “Đừng, đừng, ngày quan trọng tôi không muốn ngồi xe lăng.”

“Đều nghe em, cả đời của tôi đều cho em.”

Thượng Lâm ngủ lại chỗ cô, hừng sáng âm thầm rời đi. Anh biết rõ khung giờ An Phong đến, hắn sẽ đến lúc tờ mờ sáng rồi mới đến chỗ làm, tan làm lại đến chỗ cô rồi mới về, có khi nghỉ trưa cũng đến.

An Phong theo thường lệ ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu nói: “Hôm nay mấy con mèo lại đi lung tung, làm tôi phải đi kiếm chúng.”

“Con mèo trắng anh đặt gì còn nhớ không?”

“Tôi cảm thấy nó giống cô nên đặt là Mạc Gia Kỳ.” An Phong chưa phản ứng kịp nhanh nhạy đáp.

Sau đó lắp bắp nói: “Cô, cô tỉnh rồi.”

Hắn định chạy ra ngoài, Mạc Gia Kỳ vội lên tiếng ngăn cản: “Tôi đã tỉnh từ tối hôm qua rồi, anh đừng phiền bác sĩ.”

An Phong vui vẻ đến chân tay luống cuống, hắn luôn miệng hỏi: “Cô có khát không?”

Cô lại hỏi: “Anh nuôi mèo ấm ức lắm sao?”

“Không có, cô có muốn làm cái gì không?”

“Tôi muốn nhìn bọn chúng, để anh khỏi phải ấm ức nữa.” Mạc Gia Kỳ trong khoảng thời gian nằm ở bệnh viện nghe muốn thuộc hết tên của bọn mèo.

“Cô nghe thấy hết sao?” Hắn ngạc nhiên hỏi.

“Chỉ biết từ khi nghe được, đã nghe anh than vãn về lũ mèo, nói chúng đẻ nhiều lại không biết đi thiến, nói chúng đi lung tung lại không biết khóa cửa cẩn thận, nói chúng làm phiền lúc anh làm việc.” Mạc Gia Kỳ tự xòe ngón tay mình, vừa nói vừa đếm.

Mạc Gia Kỳ ngước lên nhìn hắn: “Còn nghe nói anh rất buồn, chỉ cần tôi tỉnh lại tôi muốn gì anh đều chiều theo.”

Hắn gật đầu: “Tôi có nói.”

Cô thở dài: “Bác sĩ nói tôi bị liệt hoàn toàn rồi.”

An Phong tỏ vẻ không tin: “Bác sĩ nói xương của cô đã lành lại từ lâu rồi mà? Sao lại như vậy?”

Hắn đột nhiên xuống sắc, mở miệng an ủi: “Không đi được thì thôi, tôi sẽ đẩy cô đi khắp nơi. Chỉ cần cô muốn, đều không phải vấn đề, đừng buồn nữa.”

“Tôi nói gì anh cũng tin là thật sao?” Mạc Gia Kỳ biết bản thân làm hắn buồn, đành nói ra sự thật “Tôi lừa anh đấy, ai bảo anh cứ kể chuyện mấy con mèo cho tôi nghe suốt.”

Đôi mắt của An Phong có tia sáng trở lại, chưa đợi hắn nói, cô đã cướp lời: “Thật sự cảm ơn anh trong những ngày qua.”

“Vì người mình thích, bao nhiêu đó có là gì.” An Phong nhẹ nhàng nói.

“Nhưng tôi yêu người khác rồi.” Cô không muốn làm hắn đau lòng, nhanh một chút cho đối phương đáp án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.