- Bối Nhĩ! Bối Nhĩ, cô không sao chứ? - Đặng Bành nhìn Lý Bối Nhĩ ngồi xổm bên đường khóc không thành tiếng mà không hiểu mình đã làm sai điều gì.
- Tôi không sao. - Lý Bối Nhĩ xua tay, - Thật ngại quá!
- Cô không sao thật chứ?
- Tôi không sao thật mà. - Cô vẫn gục đầu vào đầu gối buồn bã nói với anh, - Kim Na đang đợi anh ở đường phía đối diện đấy. Anh mau đi đi. Có chuyện gì thì hai người cứ bình tĩnh giải quyết nhé.
- Haizzz... - Đặng Bành đành thở dài một tiếng để lộ vẻ vô cùng lo lắng và bối rối.
Ánh mặt trời gay gắt đã biến mất. Gió cũng bắt đầu nổi lên và những hạt mưa đang rơi xuống, quất vào mặt người đi đường. Những chiếc cần gạt nước ô tô được bật lên, người đi xe đạp gắng tăng tốc thật nhanh như để cố đuổi đến xem một vở kịch rất hay vậy. Chỉ có hai người họ vẫn đứng thẫn thờ bên đường. Dường như mọi thứ trên thế giới này biến đổi đều chẳng hề liên quan gì đến họ.
- Để anh bảo lái xe đưa em về nhé? - Đặng Bành hỏi Bối Nhĩ.
- Không cần đâu. Anh đi lo việc của anh đi. Em đứng đây một lát đã.
- Mưa rồi. Để dính nước mưa sẽ ốm đấy.
- Vâng. - Lời nói dịu dàng của anh khiến Bối Nhĩ cảm thấy ấm áp hơn. Bao nhiêu năm nay, ngoài Lý Bối Lỗi ra, chẳng có ai quan tâm đến cô như thế. Và cũng đã lâu lắm rồi, cô không cảm nhận được tình cảm ấm áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-de-yeu/31432/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.