Nghiêm Lập Cương ôm chặt lấy cô, đôi môi mím chặt, ngày thường vốn là ngườikhông thích nói nhiều bây giờ lại càng không biết nên nói cái gì để anủi cô.
Đối với chuyện này, Lịch Vọng Quốc bình tĩnh hơn nhiều so với hai người bọn họ, liếc nhìn bốn phía thấy mọi người đang hiếu kỳ nhìn về phía này,ông không thể không lên tiếng bảo vợ chồng Nghiêm Lập Cương đi đến chỗkhác yên tĩnh hơn.
“Về phòng bệnh của con trước đi.” Ông nhìn con rể nói.
Nói xong ông dẫn đầu đi ra ngoài, Nghiêm Lập Cương nắm chặt tay Lịch ThưHòa đi theo phía sau, ba người lặng lẽ đi về phòng bệnh.
Sau khi vào đến phòng, mỗi người đều tự tìm một chỗ ngồi xuống, lần nàykhông đợi Lịch Vọng Quốc hỏi, Lịch Thư Hòa đã lên tiếng trước.
“Ngày đó sau khi uống thuốc xong, con lên giường nằm rồi bắt đầu oán giận vìsao lúc này Lập Cương lại không ở bên cạnh con? Vì sao một mình con phải tiếp tục chịu đựng những việc này? Vài ngày sau, thậm chí con từng muốn gọi điện nói cho anh ấy biết, nhưng con lại không dám chắc nói ra rồianh ấy có trở về không?”
“Con không dám nói với bố, muốn gọi điện thoại cho bạn bè lại phát hiện mình chẳng biết số của ai cả…Cũng bởi vì lần này, cuối cùng con cũng hiểu rõ bản thân mình không thể mãi mãi sống như thế được, con có thể yêu anhấy, có thể bao dung anh ấy, nhưng con nhất định phải có cuộc sống củariêng mình.” Cô cười khổ, nhắm hai mắt lại, cho đến bây giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-tay-de-niu-keo/2269538/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.