Trên đường gió rít như tiếng khóc nỉ non rợn người, Diêm Vũ không dám dừng lại, về đến cung điện thái tử ở, nàng vội vàng đi tìm Tiểu Huyền muốn hỏi gì đó, lại phát hiện bốn phía đều không một bóng người mới nhớ ra lời Vương công công vừa nói, tất cả mọi người đều phải đến Vĩnh Hoa điện, mí mắt giật giật liên hồi.
Đêm nay chắc là đã xảy ra chuyện gì lớn.
Nàng thu dọn sơ sài lại y phục và mái tóc của mình, đang định đi về phía Vĩnh Hoa điện, lại dừng bước khi đi ngang qua tẩm điện của thái tử.
Hành lý của Vương công công đều ở trong đó, lúc này chỗ này chỉ có một mình nàng, nếu có thể nhân cơ hội này hủy đi bức chân dung kia, ít nhất trước mặt Vệ Sóc nàng có thể tạm thời yên tâm.
Cân nhắc mãi, ngón tay Diêm Vũ siết chặt váy áo, cắn răng, quay người đi ngược lại.
Khi cầm chiếc hộp gỗ tử đàn kia, tay nàng run rẩy dữ dội, lung lay mấy lần mới mở hộp ra được.
Bức chân dung được cuộn lại hoàn hảo, chỗ mở ra còn đóng sáp, đủ thấy sự chu đáo tỉ mỉ của Tạ Quân, Diêm Vũ lại nhớ đến lời dạy dỗ ân cần của cha ngày vẽ tranh, tình cảnh mình ngồi ngay ngắn lắng nghe, khóe mắt lại đỏ lên...
Bây giờ không phải lúc khóc, nàng nhắc nhở bản thân trong lòng.
Vì vậy nàng vội vàng lau đi vệt nước mắt, tay bưng giá nến mang bức tranh ra ngoài điện, định ở ngay góc khuất lập tức đốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3591009/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.