Nhìn Vương công công cất chiếc hộp gỗ đi, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Diêm Vũ mới hơi lắng xuống, nhưng sắc mặt nàng vẫn không dám thả lỏng, dáng vẻ bồn chồn như cũ. Chỉ vì trong lòng nàng hiểu rõ, mình và Vệ Sóc quen biết từ năm mười lăm tuổi, nếu hắn nhìn bức chân dung kia, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra.
Vẫn phải nghĩ cách mới được, thứ này chỉ cần còn ở bên hắn một ngày thì có thêm một ngày nguy hiểm.
"Đang nghĩ gì.." Vệ Sóc như có cảm ứng mà nhìn chằm chằm Diêm Vũ, một lúc sau hắn gối đầu lên đùi nàng, "Trước đây hỏi nàng, không phải nàng nói không muốn đến hành cung sao, sao lúc sắp đi lại đột nhiên đổi ý?"
Nhận ra hắn đang ngửa mặt nhìn mình, Diêm Vũ không giỏi nói dối, lúc này cũng không biết tìm cớ gì, đành quay mặt đi im lặng nửa khắc.
Nàng không nói, ngay cả ánh mắt cũng tránh né, Vệ Sóc không nhận được lời đáp lại không chịu bỏ qua, nghiêng mặt áp vào bụng dưới của nàng, cách lớp y phục cắn từng miếng, ý vị trêu chọc rõ ràng: "Nàng nên biết, ta có đủ cách để nàng mở miệng."
Nhớ lại cơn cuồng loạn tối qua, Diêm Vũ thực sự bị hắn làm đến sợ, thân thể không tự chủ được mà co rúm lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Thịt mềm bụng dưới bị hắn cắn đến tê dại, nàng sợ Vệ Sóc phát điên muốn nàng ngay trên xe, vội vàng lên tiếng: "Vương công công và Tiểu Huyền đều đi cùng... Thiếp chỉ là, không muốn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3591006/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.