Ý thu dần đậm, gió lạnh lùa qua, khắp đất đã ngập hoa vàng rụng.
Hôm nay trời trong xanh như gương, ánh sáng ngưng tụ nơi chân trời, đúng là ngày tốt để thái tử cùng bệ hạ đi săn thu ở hành cung Thái Vi!
Sau khi buổi chầu sớm kết thúc, Tạ Quân lại bị Vũ Đức Đế giữ lại nói chuyện riêng một lúc, đến khi vội vã tới Đông Cung, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài điện, hắn còn tưởng mình đến muộn, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang băng qua hàng trăm ngọn đèn cúc vàng đi vào nội điện.
Là Diêm Vũ cô nương bên cạnh thái tử.
Diêm Vũ cũng đã nhìn thấy hắn, dừng lại tại chỗ chờ hắn tiến lên, thi lễ xong lộ ra nụ cười nhẹ: "Thái phó giờ này đến Đông Cung là có việc gấp sao?"
Tạ Quân nhìn gương mặt ngày càng rõ nét của nàng, siết chặt hộp gỗ đàn hương trong tay.
Đêm qua trằn trọc cả đêm, hắn ngồi dưới ánh đèn xem đi xem lại bức chân dung kia. Qua bao năm tháng, dung mạo người phụ nữ trong tranh tuy đã nhạt đi phần nào, nhưng nụ cười vẫn không hề giảm sút, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền nhạt, khi loang ra trên giấy vẫn sinh động như thế.
Hôm nay nhìn kỹ lại người trước mắt này, cảm thấy đôi mày đôi mắt càng lúc càng giống người trong tranh, điều khiến Tạ Quân kinh hãi hơn không chỉ có vậy, vừa rồi thấy nàng mỉm cười duyên dáng, lại càng giống Cố Chính Hi sư phụ.
Nếu không phải là quan hệ huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3591003/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.