Lúc này trời đã tối hẳn, trăng khuyết treo cao, cách đó không xa một điểm ánh nến vàng lập lòe trong gió, hắt lên gương mặt phù dung, eo liễu. 
Vương công công đang chờ dưới hành lang, thấy bóng hình yểu điệu thướt tha kia, biết là người đến rồi, vội vàng bước lên đón, trong lòng yên ổn nhưng trên mặt lại vạn phần giằng xé: "Cô nương rốt cuộc cũng đến rồi." 
Diêm Vũ đưa chiếc đèn cung đình đang cầm trong tay cho Vương công công, im lặng một lúc rồi chậm rãi cất lời: "Đêm nay, ta đến trực là được, Vương công công nghỉ ngơi sớm đi." 
"Ôi! Lão nô này xin lui xuống đây." Vương công công khẽ thở dài, nhận lấy đèn. 
Được thái tử hạ lệnh, trong ngoài Đông Cung đều bố trí ám vệ, đêm nay bất kỳ ai cũng không được đến gần, ông tự nhiên cũng phải tránh đi. 
Phấn hoa mạn đà la là do ông bỏ vào hương tăm, ngày đó ở chùa Bát Nhã đã xảy ra chuyện gì, đoán cũng đoán ra được. Huống chi hôm nay thái tử về, lấy nước lạnh tắm rửa tịnh thân, có lẽ đã ăn rồi biết ngon, nhưng không thể lại đắc thủ. 
Đêm nay điện hạ e là sẽ không dễ dàng bỏ qua Diêm Vũ cô nương, Vương công công nghĩ nghĩ, lại quay đầu lại. 
Trước khi Diêm Vũ đẩy cửa vào, ông gọi nàng lại, hạ giọng nắm tay nàng: "Điện hạ bản tính thuần phác, tuyệt đối không phải là người tàn nhẫn. Trinh Uyển hoàng hậu mất sớm, bệ hạ cũng không quản giáo ngài nhiều, có một số việc ngài chưa từng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3591000/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.