Đúng lúc này, Vệ Sóc gọi nàng vào rót thêm trà.
Thấy một bên tay áo và khóe mắt của Diêm Vũ đều ướt đẫm, dường như vừa mới khóc, đột nhiên lòng hắn mềm nhũn, ngay cả ý định bắt nàng đứng trong thư phòng hầu hạ đến tận nửa đêm cũng thôi.
Chỉ là trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, giọng nói lãnh đạm: "Trời đã tối, nơi này không cần nàng hầu hạ, lui xuống đi."
Tạ Quân nghe vậy, cũng tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đến giờ đóng cửa cung rồi, thần cũng không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa. Chức cấp sự trung Tả Xuân Phường còn khuyết, đợi ngày mai bàn bạc lại với Chiêm Sự Phủ, thảo một bản tấu trình lên điện hạ."
Vệ Sóc gật đầu: "Tạ thái phó hôm nay mới vào cung, trời tối rồi chớ mà lạc đường." Rồi hắn lại nói với Diêm Vũ: "Tìm một tỳ nữ đến, tiễn thái phó ra khỏi cung."
Mấy trận mưa qua, mùa thu dần đậm, sau khi trời tối hoàng cung vắng lặng, từng trận gió đêm thổi qua, bốn phía đều hiu quạnh.
Tối nay trực đúng lượt Tiểu Huyền, Diêm Vũ dẫn nàng đến trước mặt Tạ Quân, cẩn thận dặn dò: "Tạ thái phó sau này sẽ thường xuyên lui tới Đông Cung, hôm nay ngươi tiễn ngài ấy ra khỏi cung, tiện thể dẫn đường cho ngài ấy làm quen."
Một việc cực kỳ đơn giản, vậy mà nàng lại nói rất nghiêm túc, cho dù có che một lớp lụa mỏng, Tạ Quân cũng có thể tưởng tượng được dung nhan của nàng lúc này phải ôn nhu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3590984/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.