Chương trước
Chương sau
Tính cách ngạo mạn và ngông cuồng của thái tử Vệ Sóc có lẽ cũng được thừa hưởng từ huyết mạch của phụ thân hắn, dù sao trước khi được các đại thần công cử lên ngôi vị đế vương, Vệ Nghị cũng không phải một chủ tử dễ gần.

Khi đang chờ truyền triệu bên ngoài Thái An điện, Diêm Vũ nhớ lại lời phụ thân từng nói, tề quốc công Vệ Nghị lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào, tinh minh cương nghị, nhưng cũng máu lạnh vô tình. Nàng thấy những năm nay, Võ Đức Đế đã dồn hết tâm tư vào tranh đoạt quyền lực, sát phạt quyết đoán.

Không ngờ, giờ đây đối mặt với con trai mình cũng không từ thủ đoạn.

"Diêm Vũ cô nương, bệ hạ triệu cô nương vào trong."

Lời của Dương công công phá vỡ sự tĩnh lặng trong bóng tối, Diêm Vũ theo sau lưng ông ta đi vào nội điện, đến khi cách ngự án khoảng ba thước thì dừng lại.

Nàng cúi mắt xuống, hành lễ bái kiến cực kỳ chuẩn mực.

Vệ Nghị liếc qua gương mặt xinh đẹp kia, không hư tình khách sáo: "Đột Quyết và Khiết Đan nhiều lần đến triều, đều muốn cầu thân công chúa Đại Tề cho hoàng tử của họ, trẫm dưới gối chỉ có một nữ nhi là Vân Dao công chúa còn đang tập tễnh học đi."

Năm đó hắn giữ lại công chúa tiền triều là vì có ngày có thể phái được việc, hiện giờ thái tử đối đãi nàng có vẻ khác lạ, có lẽ có thể dùng được.

Hai tay đan chéo của Diêm Vũ đột nhiên khẽ run lên, nhưng nàng dùng móng tay cái cắm vào lòng bàn tay, cố gắng ngăn cơn run rẩy.

Thấy dáng vẻ bình tĩnh mím môi không nói gì của nàng, Vệ Nghị lại có vài phần tán thưởng: "Ngươi và Lệ Đế tuy là cha con, nhưng có thể vì bách tính thiên hạ mà vì nghĩa diệt thân. Năm năm trước, trẫm để ngươi ở lại cung Đại Tề hầu hạ tân quân, che giấu thân phận, cũng là muốn bảo vệ an toàn cho ngươi."

Trong lời nói ân cần này của ông, tâm trí Diêm Vũ lại mơ hồ, nàng trước tiên nhớ lại ngày cung biến năm năm trước, nàng và công chúa đổi y phục cho nhau, đưa nàng ra khỏi thành, rồi lại hiện lên cảnh đứng trên thành lâu, nhìn phụ thân dẫn đám đại thần thong dong chịu chết trước Chu Tước môn.

Nàng lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt trên mặt phụ thân, rồi là máu tươi.

"Trân Trân, con phải sống sót thì mới có thể để công chúa sống tốt." Câu cuối cùng trước khi rời nhà lại thành lời từ biệt giữa hai cha con.

...

Bụp một tiếng, Diêm Vũ đột nhiên tỉnh lại, mảng máu đỏ trước mắt dần tan đi, giọng nàng cũng trở nên nhạt nhẽo: "Bệ hạ là muốn để thiếp tự chọn là đi Đột Quyết hay Khiết Đan sao?"

"Ừm..." Vệ Nghị vẫy tay, trên gương mặt lạnh lùng lại mang theo nụ cười từ ái mơ hồ, "Hôn nhân gả cưới là đại sự của nữ nhân, bề ngoài ngươi vẫn là người trong cung của thái tử, chuyện này, trẫm muốn ngươi nói trước với thái tử, thế nào?"

Diêm Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng trong ánh mắt nàng lại có sự khó hiểu: "Chuyện này bệ hạ làm chủ là được, thái tử... người cũng biết mà."

Trong cung biết thân phận "công chúa tiền triều" của nàng chỉ có hai cha con họ.

Vệ Sóc có thể nói gì? Hắn ghét nàng như vậy, biết nàng sắp đi đất man di chịu đựng để người ta hành hạ, có lẽ tâm tình hắn sẽ rất tốt.

Nhưng nàng chợt nhớ đến cảnh hắn ôm nàng đè trong ngực mà hôn ngày đó, tim lại đập loạn lên.

"Vẫn phải thái tử ưng thuận mới được." Vệ Nghị đặt hai tay sau lưng, "Ngươi ở Đông Cung lâu rồi, cũng biết Nhị Lang của trẫm, luôn có ý kiến riêng. Hắn cứng đầu kiêu ngạo, vì vụ án của cấp sự trung, tối nay còn đem Thượng Thực Cục của trẫm đi thẩm vấn. Nếu trẫm động đến người trong cung của hắn, không biết sẽ lại phát điên thế nào."

Diêm Vũ hoàn toàn không để ý, cách nói của Vệ Nghị có hơi kỳ lạ.

Năm đó Vệ Sóc đã mở miệng muốn giữ nàng ở lại Đông Cung.

Năm năm bên cạnh hắn cẩn trọng từng li từng tí, kỳ thực cũng không dễ chịu, đặc biệt là mỗi khi hắn đau đầu phát tác, nhớ đến cảnh Ngũ hoàng tử ngày xưa chết dưới tay cấm quân của Lệ Đế, dáng vẻ phát điên khiến nàng vừa thương vừa sợ.

Hòa thân là một con đường mới, chỉ là cuối con đường này là sáng hay tối vẫn chưa thể nhìn rõ. Nàng không biết có nên đánh cược hay không, nghĩ một lúc, liền trực tiếp nói: "Vậy thì theo ý bệ hạ vậy."

Vệ Nghị trên mặt lộ ra nụ cười: "Trời không còn sớm nữa, ngươi cũng lăn lộn cả ngày trong ngục Đại Lý Tự rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."

Đợi người lui ra đến cửa, ông lại đột nhiên hỏi một câu: "Đúng rồi, hôm nay ngươi có gặp Tạ thái phó không?"

Tim Diêm Vũ chìm xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, nàng còn tưởng Võ Đức đế phát hiện điều gì, cổ họng cũng hơi khô khốc: "Gặp rồi, nhưng cũng không gặp. Hôm nay ở trang viện của Tạ thái phó, thiếp cúi đầu không nhìn thấy mặt người."

May mà Vệ Nghị cũng không có ý này, ông gật đầu: "Không sao, trẫm chỉ nghĩ, nếu hắn vào kinh sớm, chuyện bái sư của thái tử này cũng có thể sớm hơn."

Diêm Vũ lúc này mới yên tâm, cẩn thận lui ra khỏi Thái An điện.

Nào ngờ vừa đi được vài bước, đã gặp Vương công công mặt đầy nước mưa.

"Diêm Vũ cô nương, cô nương về đến thật là tốt quá! Mau theo lão nô về cung đi, bên thái tử điện hạ... không ổn lắm."

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.