Trước việc vu oan giá họa rõ rành rành, trong lòng Diêm Vũ đã có kết luận.
Việc này phần lớn là nhằm vào vị kia ở Đông Cung, Vệ Sóc thường ngày ngông cuồng bất kham, không chịu sự quản giáo, lễ pháp đâu chỉ một hai ngày, hơn nữa hắn hành sự ngang ngược, nhiều lần tranh chấp với quan viên Chiêm Sự Phủ, nghĩ kỹ lại, trong vụ án này sự trùng hợp thực sự quá nhiều, sao lại vừa khéo đĩa kẹo lạc kia đến tay Phù Hành thì tối đó hắn đã chết.
Chắc hẳn kẻ bày ra cái bẫy này sớm đã quan sát trong bóng tối, chỉ đợi thời cơ thích hợp là ra tay.
Nàng và Phù đại nhân đã mất kia chẳng qua đều là quân cờ trong cuộc, sống thì dùng, chết cũng dùng, có thể có thủ đoạn thế này, có lẽ cũng chỉ có vị kia.
Trần Thế Xương nhẹ nhàng gõ lên song sắt, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, sau đó tiếc nuối mà nói: "Nhân chứng vật chứng đều ở Đại Lý Tự, chỉ sợ lần này cô nương khó mà thoát. Nhưng nếu cô nương có thể khai ra kẻ chủ mưu đằng sau, có thể có một cơ hội sống sót."
Nhân chứng, vật chứng.
Mắt Diêm Vũ sáng lên, nhưng nàng lại tỏ vẻ khó xử: "Bệ hạ rất yêu điện hạ, dù ta có nói thì sao, phần lớn cũng chỉ là vật hi sinh thay."
"Chính vì bệ hạ rất yêu điện hạ, cô nương mới có thể tìm được cơ hội sống sót." Trần Thế Xương thấy thái độ nàng có chút lay động, trong lòng mừng thầm, "Thái tử và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-rem-pha-le/3590974/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.