Phía trên đỉnh đồi, Khổng Hạo Ba và vài thành viên trong đội Sáng Thế ẩn mình trong rừng rậm theo dõi trận chiến đang xảy ra ở dưới khe núi.
Ở nơi đó, tán cây rậm rạp trên đỉnh đầu đổ xuống hất tung bụi đất lên cao, một thánh đồ nữ trẻ tuổi đang một mình giao chiến với ma vật. Bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi đeo mặt nạ bạc đứng ôm kiếm hộ vệ cho cô.
“Đây không phải cô em mà Khổng quen à? Tên là Thiên Tầm nhỉ?”
“Lúc còn ở trấn Bạch Mã đã thấy cô ấy đánh nhau với am vật rồi, năng lực không tồi, mặc dù cấp bậc không cao nhưng ý chí chiến đấu và đao thuật đều rất khá. Khổng, cậu đoán cấp bậc của cô ấy là bao nhiêu?”
“Cô ấy…” Không Hạo Ba cứng họng, lúc này mới nhận ra trước đây cô gái này nói với mình rằng cô ấy chỉ có cấp hai chẳng qua là một loại đề phòng người xa lạ mà thôi.
“Chắc là cấp năm, nhưng sự hiểu biết và khả năng khống chế hệ phong của cô ấy cực kỳ tốt. Trong các chiến sĩ thuộc cấp bậc của cô ấy, năng lực mạnh thế này thật sự hiếm thấy.” Một thánh đồ hệ phong cấp bảy đánh giá.
“Nếu cấp bậc của cô ấy có thể tăng lên thì sẽ trở thành một chiến sĩ rất mạnh.”
Sở Thiên Tầm tay cầm song đao, một mình đối mặt với ma vật có hình thể cao to hơn mình gấp mấy lần. Cấp bậc của ma vật cao hơn hẳn cô khiến trận chiến rất hung hiểm.
Toàn bộ tế bào chiến đầu trên người cô đều bị kích hoạt trong trận chiến sinh tử này. Sợ hãi khiến adrenalin bùng nổ, đau xót khiến cô càng hưng phấn hơn.
Cô cảm thấy mình đang dần tiến vào một loại trạng thái rất huyền diệu, mỗi một lỗ chân lông đều cảm nhận được những dòng khí lưu động dù là rất nhỏ. Chính cô có thể bắt được, có thể khống chế được những dòng khí này để điều khiển gió, không chế gió, làm chúng nó trở thành vũ khí sắc bén của mình.
Trong đất trời mù mịt, khuôn mặt to lớn mà dại ra của ma vật hiện lên. Mấy chục lưỡi dao gió nhỏ mà sắc bắt ra cắt lên da thịt của ma vật.
Ma vật giơ bàn tay nửa thối rữa lên muốn đẩy những lưỡi dao kia ra khỏi người nó.
Sở Thiên Tầm nhảy lên cao, một lưỡi dao to rộng cao tới mười mấy mét xông thẳng đến chỗ ma vật, cắt đôi con ma vật thành hai nửa. Cơ thể ma vật vỡ ra, tốc độ của lưỡi dao không hề giảm mà tiếp tục bay ra chém đứt một loạt cây cối ở phía sau, cho đến khi chém đứt chóp núi ở phía xa mới lượn vòng rồi biến mất ở phía chân trời.
Sở Thiên Tầm rơi xuống đất, cánh tay ném dao hơi run rẩy, người cũng mất lực mệt mỏi.
Nhưng cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì giữa hai phần ma khu bỗng sinh ra vô số sợi tơ như nối liền lấy nhau khiến hai phần ma khu đó khép vào nhau.
Tròng mắt hai bên đầu của ma vật đảo quanh rồi lại hoạt động lần nữa. Cánh tay thối rữa tiếp tục giơ lên chụp xuống Sở Thiên Tầm.
Diệp Bùi Thiên rút thanh đao trong ngực ra, thanh đao kia có màu lam như nước mặt hồ, ở phần lưỡi lại có hoa văn màu đỏ khiến mặt hồ dịu dàng này thêm phần sát khí. Đây là vũ khí Thiên Tầm cố ý chế tạo cho anh, tuy rằng cấp bậc rất cao nhưng khi dùng anh vẫn luôn quý trọng giữ gìn.
Anh vung đao tham gia trận chiến. Nhưng Sở Thiên Tầm lại duỗi tay cản anh: “Không, đây là trận chiến của em, anh không cần nhúng tay.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn 2. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn 3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 4. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm =====================================
Trong giấc mơ dài kia, cô nhìn thấy vô số cao thủ chiến đấu, biết được mỗi một cao thủ đã phải trả giá và nỗ lực cỡ nào. Đồng thời cũng biết mình có khả năng leo cao cỡ nào. Chỉ có rèn luyện liên tục ở bên cạnh sinh tử thì mới là cách tốt nhất để đột phá giới hạn của bản thân.
Cô, Sở Thiên Tầm, sẽ có một ngày bước lên đỉnh cao như thế.
Diệp Bùi Thiên dừng bước, mặc dù anh rất lo lắng nhưng anh tôn trọng suy nghĩ của Thiên Tầm, cũng hiểu ý chí muốn mạnh lên của cô.
Anh nhìn người dũng cảm tiến lên nghênh địch kia. Đối mặt với ma vật đáng sợ, cô bật người tung bay, giơ tay vung đao.
Hai má người kia đỏ ửng, trong mắt là hưng phấn khó nén. Cô hưởng thụ cảm xúc mãnh liệt mà trận chiến mang đến, máu tươi liên tục vẩy ra trong không trung, mồ hôi trong suốt uốn lượn chảy xuống gò má ửng đỏ rồi biến mất trong cổ áo.
Diệp Bùi Thiên chỉ cảm thấy trong lòng vừa thương tiếc vừa vui sướng.
Mặc dù cấp bậc của Thiên Tầm không bằng anh nhưng Diệp Bùi Thiên luôn cảm thấy so với dáng vẻ âm u tự sa ngã trong chiến đấu của mình thì người trước mặt mới là mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Thiên Tầm là người dịu dàng không thể nghi ngờ, cô dịu dàng săn sóc, mỉm cười nhẹ giọng an ủi trái tim vỡ nát của anh.
Thiên Tầm là người mạnh mẽ, cô mỹ lệ dũng cảm, dáng vẻ hiên ngang trên chiến trường hấp dẫn ánh mắt của anh.
Trong người Diệp Bùi Thiên đột nhiên nóng lên một cách kỳ lạ.
Tầm mắt của anh nhìn theo người đang chiến đấu, anh nhớ tới ngày nọ, mình bị người này đè ở trên giường, tùy ý để cô hôn môi.
Nhớ tới giấc mộng hoang đường của mình.
Cho dù Thiên Tầm thật sự muốn làm gì thì làm đối với mình, chắc mình cũng bằng lòng.
Anh cố kiềm chế bản thân, không dám nghĩ thêm gì nữa.
Nhìn thấy cô gái bị thương đổ máu nhưng vẫn cố hết sức để chiến đấu, Khổng Hạo Ba cầm chuôi kiếm đứng lên.
Người đàn ông trung niên tóc hoa râm bên cạnh giữ anh ta lại, lắc đầu nói: “Cô ấy vẫn còn dư lực, bạn của cô ấy còn không ra tay, cậu mà đi xuống nhúng tay vào trận chiến của người khác thì sẽ bị coi là hành vi rất không lễ phép. Thậm chí bị ngộ nhận là muốn cướp đoạt ma chủng.”
“Nhưng mà…” Khổng Hạo Ba nhíu mày, do dự một lát cuối cùng vẫn không làm việc lỗ mãng.
Tuy rằng anh ta là người mạnh nhất của tiểu đội, cũng là thánh đồ cấp tám duy nhất, nhưng trên thực tế từ khi ma chủng buông xuống, anh ta đã được hội trưởng thu vào Sáng Thế, lớn lên dưới sự che chở và bồi dưỡng của hiệp hội làm anh ta rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cực kỳ thiếu kinh nghiệm xã hội.
Bởi vậy đội trưởng của tiểu đội do Lưu Hòa Chính, người lớn tuổi và có kinh nghiệm nhất đảm nhiệm. Khổng Hạo Ba cũng rất tin phục vị quân sư của hiệp hội này.
“So với cô bé cấp năm kia, người đàn ông bên cạnh mới khiến tôi để ý.” Lưu Hòa Chính nheo mắt nhìn chàng trai đeo mặt nạ bạc.
Như là có thể cảm nhận được ánh nhìn, người đàn ông kia quay đầu nhìn về phía nơi bọn họ ẩn nấp. Rõ ràng hai mắt bị che chắn nhưng không biết vì sao vào giây phút đó, Lưu Hòa Chính cảm thấy mình bị một con hung thú liếc nhìn, thậm chí ông ta không nhịn được rùng mình một cái.
Bị phát hiện sao? Thật là một người đàn ông nhạy bén.
Cuối cùng trận chiến kết thúc dưới sự thắng lợi của Sở Thiên Tầm, mặc dù phần thắng này giành được cũng không dễ dàng.
Sở Thiên Tầm khom lưng thở hổn hển, duỗi tay đào viên ma chủng cấp sáu cao hơn cấp bậc của mình ra rồi vui vẻ bỏ vào túi.
Sườn núi nơi xa vang lên tiếng vỗ tay, vài người bước ra khỏi rừng cây.
“Không tồi, đơn thương độc mã khiêu chiến ma vật cấp bậc cao hơn mình. Là tôi thì cũng chưa chắc đã thành công, Thiên Tầm rất dũng cảm đấy.” Khổng Hạo Ba nói.
Sở Thiên Tầm nhìn thấy mấy thành viên của Sáng Thế.
Ngày ma vật tấn công vào trấn, cũng may có mấy người này trùng hợp đang ở trong trấn nên trấn Bạch Mã mới tránh thoát được họa diệt vong. Sau khi đánh lui ma vật, bọn họ ở lại trên trấn mấy ngày để giúp đỡ người dân xây dựng lại hệ thống phòng ngự.
Sở Thiên Tầm cũng tham gia trận chiến đó, ấn tượng của cô với bọn họ không xấu, bèn cố gắng giơ cánh tay bị thương lên chào hỏi với họ.
Cánh tay của cô bị thương, vết thương sâu tới mức có thể nhìn thấy xương, máu tươi đỏ tươi chảy uốn lượn xuống theo đầu ngón tay.
“Thiên Tầm, cô bị thương rồi, chỗ tôi có thuốc trị thương này.” Không Hạo Ba mở ba lô tìm túi sơ cứu.
Diệp Bùi Thiên tiến lên hai bước, duỗi tay kéo Sở Thiên Tầm đến bên người, anh cầm cánh tay bị thương của cô lên quan sát rồi cúi đầu liếm miệng vết thương, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua Khổng Hạo Ba.
Cuối cùng anh mới lấy thuốc và băng vải trong ba lô ra băng bó cho Sở Thiên Tầm.
“Đó, cậu xem,” Đồng đội sau lưng Khổng Hạo Ba đẩy vai anh ta một cái: “Bạn trai của người ta không vui, đóng dấu chủ quyền ra oai đấy. Trông coi kỹ như vậy cơ mà, Khổng khẳng định không có cơ hội.”
Khổng Hạo Ba xấu hổ nói sang chuyện khác: “Thiên Tầm, bọn tôi đang đi đến thôn Tiểu Chu, cách nơi này không đến một trăm km, hai người muốn đi đâu?”
Sở Thiên Tầm mới vừa định trả lời thì Diệp Bùi Thiên giữ cô lại, nhỏ giọng thương lượng với cô: “Anh cũng muốn đến xem thôn Tiểu Chu.”
Sở Thiên Tầm liếc nhìn anh, duỗi tay cầm bàn tay của anh. Nơi đó có phòng nghiên cứu của Thần Ái, chỉ sợ sẽ gợi lại bóng ma của Diệp Bùi Thiên.
Nhưng nếu anh muốn đi thì cô sẽ đi cùng anh.
Vì cùng muốn đến một nơi nên hai nhóm kết bạn đi cùng.
Trước khi tận thế, thôn Tiểu Chu là một thôn xóm nhỏ có ba mặt giáp núi, dân phong thuần phác, phong cảnh núi rừng xinh đẹp. Đường vào thôn chỉ có một đường núi nhỏ, có phần ngăn cách với đời sống hiện đại.
Sau khi tận thế đến, bởi vì vị trí địa lý ở đây chỉ có vào không có ra, dễ bề phòng thủ nên cũng trở thành một căn cứ nhỏ. Vừa lúc là một trong những phạm vi thế lực của Thần Ái ở thời kỳ đầu.
Một căn cứ vừa nhỏ vừa xa xôi như vậy vốn không dễ khiến người ngoài chú ý. Nhưng khi Thần Ái gần như rút hết lên phía Bắc, từ bỏ các khu vực quanh trấn Bạch Mã, viện nghiên cứu ở thôn Tiểu Chu không còn ai trông giữ cũng như xử lý làm cho vô số quái vật nửa người nửa ma chạy ra ngoài, lúc này mới khiến cho những người may mắn sống sót trong trấn ồ lên. Cũng hấp dẫn sự chú ý của các thế lực khác.
Mọi người đi trên con đường núi nhỏ hẹp, đây là con đường duy nhất đi đến thôn Tiểu Chu.
Trên núi có sương mù dày đặc làm tầm nhìn không quá rõ, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng những căn nhà có kiến trúc cổ xưa bên trong thôn.
Trên đường đất có vài chiến sĩ hoặc nằm hoặc ngồi, mặt mũi ai cũng đờ đẫn, bọn họ có thân hình cường tráng, áo giáp màu sắc tươi sáng, vũ khí hình dáng dữ tợn. Trên quần áo có thêu biểu tượng của hiệp hội Vinh Quang.
Vinh Quang là một trong những hiệp hội trên đại lục, danh tiếng của nó chỉ sau mấy hiệp hội lớn như Sáng Thế và Thần Ái. Thành viên của hiệp hội này lấy chiến đấu là chủ, xưa nay có truyền thống hiếu chiến. Nhưng bây giờ bọn họ ai cũng như binh lính chạy khỏi chiến trường, thảm hại ngồi ở trên lề đường.
“Xin hỏi mấy anh Vinh Quang đây mới đi ra từ thôn Tiểu Chu à? Tình hình nơi đó bây giờ thế nào?” Lưu Hòa Chính tiến lên chào hỏi.
Một người đàn ông dáng người vạm vỡ ngẩng đầu nhìn Lưu Hòa Chính, anh ta như bị giật mình, run lập cập nói.
“Đừng đi, đừng đi vào, trong đó chính là địa ngục.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]