Editor: Qing Yun 
Sở Thiên Tầm đào đống cát kéo Diệp Bùi Thiên bị vùi sâu bên dưới ra. 
Người anh dính đầy máu và cát, nhiệt độ cơ thể rất thấp, đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống. 
Sở Thiên Tầm vươn tay chạm nhẹ vào anh, đầu của anh lập tức lệch về một bên, trên khóe miệng dính đầy máu đã khô. Sở Thiên Tầm nắm tay anh lắc vài cái, bàn tay vốn xinh đẹp trắng nõn này bị dính đầy bụi bẩn, kẽ móng tay bị cát và máu nhé đầy, vô lực nằm trong tay Sở Thiên Tầm. 
Sở Thiên Tầm không biết nên hình dung cảm nhận của mình bây giờ như thế nào, mấy năm nay cô đã chứng kiến cái chết của vô số người, cô từ ban đầu sợ hãi gào khóc, đến bây giờ đã biến thành chết lặng hờ hững. 
Nhưng giờ khắc này, khi nhìn thi thể lạnh lẽo trước mắt, trái tim mà cô cho rằng đã chết lặng kia lại như bị thứ gì nắm lấy, dâng lên cảm giác đau khổ hít thở không thông. 
* 
Diệp Bùi Thiên cảm thấy đau đớn khắp toàn thân. 
Một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào lá phổi, giác quan dần rõ ràng lên, cảm giác đau đớn khắp người cũng rõ ràng theo. 
Anh biết mình lại chết đi sống lại một lần nữa. 
Hình như anh đang nằm trên một chiếc xe ba gác, thân xe loạng choạng không ngừng, có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên trên mặt đường gồ gề. 
Diệp Bùi Thiên cố gắng mở mí mắt nặng nề lên, ập vào mắt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-nhan-vat-phan-dien-kia-ra-de-cho-toi-toi/3438796/chuong-23.html