Chương trước
Chương sau
Binh đoàn Bạo Tuyết là binh đoàn mạnh xuất trong Xuân thành.

Tuy rằng nhân số của bọn họ không nhiều lắm nhưng vì tính cách kiêu ngạo ương ngạnh của đoàn trưởng Giang Tiểu Kiệt mà bọn họ có thể chiếm cứ được một vùng đất rộng lớn trong Xuân thành chen chúc làm chỗ dừng chân.

Thành chủ Hoàn Thánh Kiệt của Xuân thành nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa lớn của Bạo Tuyết, nghĩ đến việc thằng nhãi Giang Tiểu Kiệt, đoàn trưởng binh đoàn Bạo Tuyết không nể mặt mình, sắc mặt trở nên anh ta xanh mét, gân xanh nổi rõ trên trán.

“Bao vây tiêu diệt Diệp Bùi Thiên? Ngài thành chủ thật là can đảm. Đúng là thánh huyết dùng tốt, nhưng cũng phải xem còn mạng để dùng hay không. Sự nghiệp to lớn như vậy tôi xin miễn.”

Ngay ở vừa rồi, Giang Tiểu Kiệt ngồi trong căn phòng khách trang hoàng sa hoa như nhà giàu mới nổi, cậu gác hai chân lên chiếc bàn to rộng hoàn toàn không có chút lễ phép, đồng thời nói ra những lời trào phúng này.

Cấp dưới đi theo Hoàn Thánh Kiệt nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thành chủ, anh đừng chấp nhặt với đoàn trưởng Giang, cậu ta cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn mà thôi. Bây giờ trong tay anh có ma chủng cấp chín, chờ anh vượt cấp sẽ trở thành cao thủ đứng đầu Xuân thành, nếu lại có được thánh huyết thì trong tương lai nào cần phải nể mặt thằng ranh đó nữa?”

“Nhưng mà, nếu Bạo Tuyết không ra tay…” Hoàn Thánh Kiệt dừng bước, trong lòng hơi do dự.

Người kia chính là Nhân Ma, là sự tồn tại khủng bố hơn cả ma vật cấp chín, anh ta sợ chỉ không cẩn thận một cái là sẽ rơi vào kết cục giống Nga thành. Cả tòa thành trì hóa thành sa mạc, không còn nhìn ra dấu vết của ngày xưa cũ nữa.

Thần Ái cũng bị ma quỷ này cắn chặt, cho nên mới từ tập đoàn hùng mạnh nhất biến thành dáng vẻ nghèo túng như bây giờ.

Anh ta thích nghe cấp dưới khen tặng, nhưng đồng thời trong lòng anh ta cũng hiểu rõ tuy mình và Giang Tiểu Kiệt đều là thánh đồ cấp tám nhưng năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Giang Tiểu Kiệt hoàn toàn là luyện thành tư trên chiến trường.

Còn anh ta là mượn dùng quyền lực và tài phú của thành chủ để dùng ma chủng đổi lấy thực lực, rất không vững chắc.

Nếu chỉ đấu đơn, cho dù anh ta thành công thăng lên cấp chín thì cũng không phải đối thủ của Giang Tiểu Kiệt. Thiếu sự hỗ trợ của Bạo Tuyết, dù tập hợp tất cả lực lượng anh ta có thể kêu gọi, anh ta cũng không quá dám đi chạm vào đế vương Cát vàng kia.

Nhưng đồng thời, bởi vì Xuân thành có lực lượng vũ trang hùng mạnh là binh đoàn Bạo Tuyết mới làm thành chủ như anh ta luôn có cảm giác lưng như kim chích, anh ta mới bị một câu cổ động của người khác mà xúc động quyết định ra tay bắt giữ Diệp Bùi Thiên.

“Bạo Tuyết không muốn ra tay, chúng ta có thể mời một người khác.” Gã đàn ông què chân thò tới.

Hoàn Thánh Kiệt đảo mắt nhìn sang.

“Nghe nói đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân đang ở Nam Đô cách chúng ta không xa, vị kia chính là cao thủ hệ tinh thần cấp chín. Thành chủ có thể đi mời thử xem.”

“Tân Tự Minh, anh ta có thể đồng ý sao?”

“Tôi biết đôi chút về vị đoàn trưởng kia, anh ta là kẻ coi trọng lợi ích, chỉ cần trả giá đủ lớn thì việc gì anh ta cũng làm.”

“Anh đừng để ý, theo mấy ngày nay tôi lặng lẽ quan sát được, Diệp Bùi Thiên kia…”

Diệp Bùi Thiên đã dần quen với cuộc sống ở phố Đen sau khi sống ở đây mấy ngày.

Anh nhận một ít công việc yêu cầu thể lực ở các cửa hàng đầu đường cuối ngõ, ngày nào cũng hứng thú nhận ma chủng cấp một mà trước đây anh khinh thường không thèm nhìn.

Tà dương chạng vạng, thanh niên lây dính một thân mùi khói lửa đeo chiếc khẩu trang như một vật nhận diện chậm rãi đi trong ngõ nhỏ lầy lội, tay anh cầm chiếc túi giấy đựng bánh bao nóng hôi hổi.

Đôi mắt đứa trẻ đang cuộn tròn trong góc chợt sáng rực lên, nó vội vàng bò ra khỏi túp lều âm u, mắt trông mong nhìn anh chằm chằm.

Thanh niên cao gầy đi qua bọn nó, ba cái bánh bao trắng trẻo rơi trên váy áo lấm lem của người mẹ.

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn ngài. Nguyện thần linh phù hộ cho ngài.”

Phía sau Diệp Bùi Thiên là tiếng cảm ơn nghẹn ngào của người phụ nữ.

“Ngài đã quay lại rồi. Vừa mới nấu xong nồi cháo rau, tôi đã lấy ra cho ngài rồi, ngài có thể cầm đi luôn.” Ông chủ tiệm ăn vặt thấy Diệp Bùi Thiên đi tới liền ân cần tiếp đón, ông ta đưa một hộp cháo rau được đóng gói kỹ càng lên, tươi cười tiếp nhận một viên ma chủng từ Diệp Bùi Thiên.

Diệp Bùi Thiên một tay vách cháo rau, dưới nách kẹp túi bánh báo, lại dùng một tay kéo xe đẩy phế liệu cho bà Ngô, anh nhẹ nhàng giơ tay là có thể kéo chiếc xe phế liệu cao lớn kia lên bậc thang.

“Cảm ơn cậu thanh niên.”

Giọng nói to vang của bà Ngô truyền đi rất xa.

Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Truy chờ mình cùng nhau trở về mỗi ngày đang đứng trước mặt anh.

Anh lấy hai chiếc bánh bao trong túi giấy ra đưa cho nó.



Đứa bé ngày thường luôn miệng ồn ào, thế nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, mặt mũi nó tái nhợt, ánh mắt né tránh, thậm chí ngón tay đón bánh bao cũng run nhẹ.

“Làm sao vậy?” Diệp Bùi Thiên khẽ hỏi.

Anh rất ít nói, Tiểu Truy ở cùng anh mấy ngày nhưng đây là một trong số những câu nói ít ỏi của anh. Nếu đổi là ngày thường, Tiểu Truy nhất định sẽ hưng phấn nhảy lên, miệng liến thoắng như nhả pháo.

Nhưng bây giờ nó lại cúi đầu, nói cũng lắp bắp.

“Không, không có gì. Hôm nay tôi có chút việc, chúng ta đi đường nhỏ.”

Hai người sóng vai chậm rãi đi trong ngõ nhỏ thưa thớt.

Giày dẫm lên vũng nước bẩn, khắp nơi trên đường đều là rác thải chất đống, muỗi bay ong ong từng đàn, chuột cống đột nhiên lao ra từ dưới đất.

Đèn đường là thứ tồn tại ở thời đại hoàng kim, bây giờ đã không còn nữa.

Trong bóng râm tối tăm có không ít túp lều bỏ hoang được dựng lên từ phế liệu, bên trong như có đôi mắt của con người đang dõi ra bên ngoài.

Một người đàn ông xuất hiện ở đầu bên kia con ngõ, anh ta có dáng người gầy yếu, mặc một chiếc sơ mi trắng, trên mặt đeo mắt kính, nhìn dáng vẻ rất văn nhã, cổ áo của anh ta hơi tách ra để lộ một mảnh vảy cổ màu đen.

Tiểu Truy cúi đầu nhìn nước bùn trên đất, đôi tay rũ bên người chợt run lên kịch liệt.

Nó đột nhiên túm lấy góc áo của Diệp Bùi Thiên: “Đừng đi qua, đi, ông đi mau.”

Người đàn ông ở đầu ngõ đẩy mắt kính, thấu kính thủy tinh phản xạ chút ánh sáng trong bóng râm tối tăm.

Một đôi mắt màu trắng khổng lồ quỷ dị treo lơ lửng trên đỉnh đầu anh ta.

Không khí ở hẻm nhỏ bỗng cong nhẹ một cái.

Hình ảnh trước mắt Diệp Bùi Thiên đột nhiên thay đổi hoàn toàn, đường phố hỗn loạn, Tiểu Truy mặt mày hoảng sợ, cùng với người đàn ông đeo mắt kính, tất cả đều đã biến mất.

Khung cảnh trước mắt sáng rực, là đường phố sạch sẽ, xe cộ qua lại tới lui, tiếng còi ô tô dồn dập, tiếng vòi nước chảy ào ào, tiếng tivi truyền phát tin tức, xa xa gần gần lớn lớn bé bé hỗn tạp ở bên nhau.

Bên phía tay trái của anh là căn chung cư quen thuộc, đây là ký túc xá cho công nhân, nơi anh đã ở từ nhỏ tới giờ.

Bác hàng xóm mặc chiếc áo thủng lỗ đi ra, đôi tay xỏ vào túi quần đùi, ông ta đang bĩu môi lầm bầm đi xuống lầu, lúc nhìn thấy anh còn phun một cục đờm xuống đất.

Một bác gái thân hình mập mạp dưới lầu xách đồ ăn đi qua bên cạnh, thấy anh thì cười tủm tỉm chào hỏi.

“Bùi Thiên, tan học rồi à.”

Một cậu bé chạy đến túm góc áo của anh.

“Anh ơi, cõng.”

Đó là Diệp Bùi Toàn, em trai anh.

Diệp Bùi Thiên đứng đó, anh nhìn thấy chính mình thời niên thiếu kéo cặp sách đeo đến trước ngực rồi cõng em trai đi lên tầng.

Trong nhà không có ai, cậu bật đèn thả cặp sách và em trai đang la hét ồn ào xuống. Sau đó cầm một chiếc ghế nhỏ đặt dưới bồn rửa, đứng lên đó bắt đầu vo gạo nấu cơm.

Cậu rất đói bụng cho nên động tác trên tay cũng nhanh hơn, cậu muốn nấu xong cơm trước khi bố mẹ tan làm.

Em trai đang học mầm non vây quanh chân cậu ầm ĩ không không thế rồi cậu sẩy chân ngã xuống đất, đồ ăn trên bệ bếp rơi vãi khắp nơi, em trai nhỏ tuổi lại cười ha ha.

Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ đi vào, bà ta như không nhìn thấy cậu mà tiếp tục đi qua, cười dịu dàng duỗi tay ôm em trai dưới đất lên.

Một người đàn ông cao lớn người đầy mồ hôi đi vào sau, ông ta nhíu chặt chân mày khi nhìn thấy căn bếp hỗn độn.

“Chút việc nhỏ cũng làm không xong, đi, đi ra đầu phố mua rượu cho bố mày.”



Cậu thiếu niên bị mắng đẩy ra khỏi nhà, cậu không khóc, cũng không nói lời dư thừa, chỉ im lặng đứng ở góc phố dưới lầu ngẩng đầu nhìn đèn sáng bên trên.

Diệp Bùi Thiên và chính mình thời niên thiếu đứng chung một chỗ, cả hai nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên lầu, bóng dáng mẹ bế em và thân hình cao lớn của bố in đậm trên cửa sổ.

Cánh cửa sổ kia dần mở ra trong ánh mắt chờ mong của anh, bố mẹ và em trai cùng vươn tay ra với anh.

Vào đi Bùi Thiên, mẹ nấu cơm rồi, vào ăn cơm với bố mẹ.

Người nhà tươi cười xán lạn, lộ ra nụ cười anh chưa bao giờ nhìn thấy, cũng luôn khát vọng được đến, bọn họ vươn tay với anh.

Diệp Bùi Thiên nâng cánh tay tái nhợt vung lên đánh tan cảnh tượng mình hằng ao ước.

Đất đá bắt đầu lay động, khu phố rạn nứt, gió cát quen thuộc lung lay trước mặt.

Cát vàng tạo thành từng con rồng khổng lồ chui lên từ nền đất, bao trùm cả một vùng trời.

Đừng mà Bùi Thiên.

Anh, anh đừng như vậy.

Khuôn mặt của người nhà hiện lên vặn vẹo trước mặt anh, Diệp Bùi Thiên thờ ơ, anh siết chặt ngón tay, khu phố sáng ngời đã biến mất, trước mặt anh vẫn là con phố tồi tàn dơ bẩn kia.

Vô số người mai phục hai bên đường nhanh chóng hành động.

Tiểu Truy ngồi bệt dưới đất, nó run rẩy lùi về phía sau, nhìn anh với vẻ mặt hoảng sợ: “Ông, ông chính là người kia… Nhân Ma mà bọn họ nói.”

Diệp Bùi Thiên vô cảm liếc nhìn nó rồi quay sang nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ở đầu phố.

“Hệ tinh thần, không tồi.” Anh chậm rãi kéo khẩu trang màu đen trước mặt xuống, nhếch miệng cười, lời nói lạnh như băng truyền ra khắp con phố tối tăm tựa như ma quỷ khát máu dưới đáy vực sâu.

***

Sở Thiên Tầm trở lại trong phòng, cô kinh ngạc phát hiện trên mặt bàn có mấy cái bánh bao nhân thịt mập mạp trắng trẻo.

Cầm một cái lên, mùi thơm ngào ngạt lập tức ập vào mũi.

Cô cẩn thận xem xét mặt bàn và cửa sổ nhưng không tìm thấy một hạt cát nào sót lại.

Mặt bàn đặt bánh bao sạch sẽ không có một hạt bụi, sạch tới mức có thể soi được bóng người trên đó.

Có lẽ anh chàng điều khiển cát kia không biết ngày thường cái bàn này bẩn tới mức nào đi. Sở Thiên Tầm nở nụ cười, cô cầm lấy một cái bánh bao lên cắn một miếng.

Mùi thơm của bánh bao tràn ngập khoang miệng, lấp đầy cõi lòng, làm trong lòng cô nảy sinh một loại tình cảm mà chính cô cũng không thể ức chế được, một loại tình cảm tên là hạnh phúc đã nhiều năm không cảm nhận được.

Sở Thiên Tầm ngồi bên cửa sổ nhàn nhã gặm bánh bao, tầm mắt dừng ở cây ngô đồng bên dưới cách đó không xa.

Cây đại thụ xanh um tươi tốt đối diện với Sở Thiên Tâm, dưới gốc cây không có bóng hình người mà lòng cô nghĩ đến.

Đột nhiên, nơi đường phố gần đó nổ bùm một tiếng, nhà ngang đơn sơ còn bị tiếng vang ấy chấn động đến mức hơi rung lên.

Ánh sáng dị năng lập lòe tạo ra vòng sáng hình bán cầu kỳ dị trên bầu trời.

Mọi người ở nhà ngang sôi nổi nhô đầu ra, lo lắng nhìn về phương xa.

Cửa sổ căn phòng tầng dưới bị đẩy ra. Bà điên mặt đầy tàn nhang thò đầu nhìn.

“Chuyện gì vậy, chỗ kia là phố Đen đúng không? Đánh ngay trong thành như vậy thì mấy người sống được?” Sở Thiên Tầm hỏi.

“Ai biết được, nhìn dị năng này thì chắc đều là cao thủ cả. Những người đó nào quản sống chết của người thường.” Bà điên oán giận một câu rồi lại lùi vào phòng, duỗi tay đóng cửa: “Đừng nhìn, chỉ cần không đánh đến bên này thì không liên quan gì đến chúng ta cả.”

Sở Thiên Tầm nhìn nơi xa đang vang lên tiếng gầm rú liên tục. Ánh sáng đủ màu sắc của các loại dị năng lập lòe trên khuôn mặt cô.

Không biết vì sao trong lòng cô lại cảm thấy bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.