Chương trước
Chương sau
Editor: Thơ Thơ
Trong hành cung Ly Sơn gió xuân lạnh rung, bầu trời một mảnh xanh thẳm, màu sắc như bảo thạch mỹ lệ, mây trắng như bông, chậm rãi thổi qua, sương mù trong núi đã tản đi toàn bộ, lộ ra một mảng lớn lá xanh miết.
"hôm nay nếu Nương nương nhàn rỗi, không bằng đến hành cung phía tây ngắm hoa đi, nơi đó hoa nở rất nhiều, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, đúng lúc ngắm hoa." Tiểu An Tử nháy mắt, không ngừng đề nghị.
Hoàng thượng đang bận điều động đại quân, cho nên hắn cần thiết lừa gạt Đổng Chiêu nghi đi phải càng xa càng tốt.
"Hoàng thượng đâu?" Đổng Uyển chậm rãi đặt ly trà xuống, ngước mắt nhìn chằm chằm Tiểu An Tử, hỏi "Gần đây hoàng thượng hình như là rất bận rộn hả?"
Cho tới bây giờ đến Hành cung Ly Sơn, hoàng thượng hình như so với ở trong hoàng thành còn bận rộn hơn sao?
Tiểu An Tử lập tức cười theo nói: "Chiêu Nghi nương nương, ngài hỏi là lời gì đấy? Coi như đi tới Hành cung Ly Sơn, hoàng thượng vẫn là một hoàng thượng oai hùng thánh minh, ngài phải xử lý quốc chính đó. Hoàng thượng đang ở Chủ Điện triệu kiến mấy tên đại thần quan trọng, còn có từ trong hoàng cung đưa tới tấu chương chất đầy bàn, đang chờ hắn phê duyệt rồi, có thể hoàng thượng còn phải qua một đoạn thời gian nữa, mới rãnh tới đây làm bạn với nương nương."
"Ngươi biết rõ ràng, không phải ta hỏi cái này!" Lúc này, Đổng Uyển lại hơi có vẻ tức giận nói: "từ sáng sớm, ta rõ ràng nhìn thấy Hàn tướng quân dẫn theo mấy tên võ quan vội vã đi tới hành cung, hoàng thượng xử lý quốc chính, đột nhiên triệu kiến nhiều võ quan như vậy làm cái gì? Cũng không phải là sắp chiến tranh rồi hả?"
Đổng Chiêu nghi quả nhiên là một người lăn lộn trong triều đình, ánh mắt đặc biệt được, lập tức ngửi ra khác thường. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Võ tướng đi tới hành cung, dĩ nhiên không phải theo hoàng thượng du xuân vui đùa, hoàng thượng đang bận chuẩn bị cùng Ninh Vương đánh giặc đấy.
Tiểu An Tử thấy nàng sinh nghi, lập tức liếc mắt đưa tình nói: "Nương nương có điều không biết, mấy ngày nay triệu hồi võ tướng, đó là hoàng thượng đang định phái binh Bắc Chinh rồi, hoàn toàn là vì đại sự Bắc Chinh  ......"
"Nói bậy!" Đổng Uyển đem mắt vừa lườm. Nặng nề vỗ lên bàn, cả giận nói: "Ngươi còn không mau thành thực khai báo!"
Thấy nàng giận dữ, Tiểu An Tử lập tức "Bùm" Một tiếng, quỳ trên đất, lại vẫn một mực chắc chắn nói: "Nương nương xin bớt giận, hoàng thượng đúng là tính toán phái binh Bắc Chinh!"
Đổng Uyển liếc xéo Tiểu An Tử, lạnh lùng nói: "An công công, Dầu gì Đổng Uyển ta cũng làm qua Đại Tư Mã. Hoàng thượng phải phái Binh Bắc Chinh, sẽ không tìm tới võ tướng quen thuộc khí hậu và địa hình phía Bắc sao? Đây là tính toán phái bọn họ đi chịu chết sao?"
Nghe lời nói này, ở bên trong lòng của Tiểu An Tử cả kinh.
Nàng đâu chỉ làm qua Đại Tư Mã chứ? Còn là một Gian Thần....... Người làm trung thần đều rất chính trực sâu sắc, nơi nào sẽ rõ như thế?
Hoàng thượng đang bận điều động đại quân. Sao nàng không phát hiện ra được? Mấy ngày nay hắn thật sự là không muốn nàng đợi ở bên cạnh hầu hạ, để tránh bị nàng phát giác khác thường, cho nên chịu khổ bức cung, nàng cố tình cứng rắn cùng hoàng thượng muốn hắn tới hầu hạ nàng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thế là, hắn chỉ rất nỗ lực liều chết mang nàng đi hành cung phía tây, ngắm hoa uống rượu ngon, nhưng vẫn bại trận.
Tiểu An Tử lau mồ hôi lạnh trên trán, nhắm mắt, cười theo nói: "Nương nương ngài đa tâm. Hoàng thượng triệu kiến những võ tướng kia. Có lẽ là cho rằng bọn họ có lợi với chuyện Bắc Chinh, Tiểu An Tử từng nghe trong quán trà kể chuyện qua 『 binh quý ở kỳ 』. Huống chi hậu cung cũng không được tham gia vào chính sự, đối với chuyện triều đình, nương nương vẫn là không nên hỏi nhiều, để tránh phải bị...... Cái đó gọi là cái gì? Ah...... Giống như kêu cái gì buộc tội tới? Đúng! Là buộc tội. Ngươi cũng biết. Bị buộc tội là rất thảm, những lũ triều thần kia nhổ ra nước miếng, cũng có thể chết đuối người! Ngươi có thể nào bị nước miếng những người đó đang sống làm chết đuối đây?"
"kể chuyện trong quán trà mà nói, có từng nói qua Tần phi sẽ bị buộc sao? Còn có binh quý ở kỳ, là chỉ tập kích bất ngờ, mà không phải chỉ an bài tướng lãnh lung tung." Đổng Uyển cười lạnh vài tiếng nói: "Xem ra, không chịu chút đau khổ, ngươi sẽ không thành thực khai báo rồi hả?"
Dứt lời, nàng lập tức phân phó nói với ra ngoài: "Tiểu Tử, đi lấy sợi lông vũ tới đây!"
Quả nhiên, nàng đã tính toán bức cung rồi!
Tiểu An Tử nghe xong, lập tức hít vào một hơi, ngay sau đó kêu rên một tiếng nói: "Chiêu Nghi nương nương, ngươi cũng không phải là muốn cầm lông vũ tới gãi ngứa lòng bàn chân nô tài chứ? Phương pháp này tàn nhẫn chí cực, giết người vô hình, là tự Bàn Cổ Khai Thiên Địa tới nay, khổ hình vô nhân đạo nhất! Ngươi... Sao ngươi có thể tàn nhẫn vô nhân đạo như thế  đấy?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đổng Uyển lạnh lùng nói: "bớt lời nói nhiều, ngươi vẫn không khai hả?"
Tiểu An Tử chứa đựng lệ, cắn răng, dùng sức lắc đầu một cái, lộ ra bộ dáng ngay thẳng bất khuất, "Tiểu An Tử ta tuyệt không bán hoàng thượng, coi như lúc ta sống không may mắn làm được nịnh thần, sau khi ta chết cũng nhất định sẽ được truy phong làm trung lương. Sau khi ta chết, hoàng thượng hắn nhất định sẽ rất đau lòng truy phong ta đấy."
"Bị lông vũ gãi ngứa lòng bàn chân chắc là sẽ không chết người!" Đổng Uyển lập tức mệnh nói: "Ngươi đã có niềm tin kiên quyết như thế, như vậy ngươi liền nằm trên mặt đất, cởi giày ra, cắn răng, làm trung lương cho thật tốt đi!"
Đáy mắt Tiểu An Tử lộ ra vô cùng kiên nghị, cắn răng nói: "Mặc dù Tiểu An Tử ta cương trực công chính, toàn thân trào dâng chính khí lượn lờ, chân của ta vẫn rất thúi! Ngươi ở đây chọc ta nhột, sẽ bị ta làm thúi chết trước!"
"bớt phí lời nói, rốt cuộc ngươi muốn thành thực khai báo không?"
Tiểu An Tử nghe xong, lại có thể tự động cởi giày ra, sau đó nằm trên mặt đất, cắn răng, lộ ra bộ dáng khẳng khái hy sinh.
Đổng Uyển thấy thế, ánh mắt khẽ biến.
Bình thường vào lúc này Tiểu An Tử tất nhiên sẽ đầu hàng nàng, lần này lại thà chết chứ không chịu khuất phục? Xem ra, gây chuyện lớn, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra rồi hả? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng thượng đột nhiên mang theo nàng đi tới Hành cung Ly Sơn, đồng thời lại vội vàng triệu kiến võ tướng...... Chẳng lẽ, triều đình lại xảy ra náo động rồi sao? Nhưng, nếu là như vậy, hoàng thượng căn bản không có cần thiết rời đi Hoàng Thành chứ?
Chuyện này làm nàng trăm mối vẫn không có cách giải.
Đợi ở hành cung Ly Sơn mấy ngày nay, trên mặt hoàng thượng luôn cố ý nở nụ cười, ở trong ánh mắt của hắn lại thường lơ đãng toát ra một tia ưu sầu cố ý che giấu nàng thật sâu.
Đổng Uyển thở thật dài một cái nói: "Coi như ngươi liều chết không nói, đến tột cùng ta cũng sẽ biết vậy. Ngươi cho rằng ta sẽ không nhìn ra, mặc dù khóe môi nhếch lên nụ cười, thật ra hoàng thượng hắn tâm sự nặng nề sao?"
Tiểu An Tử nghe xong, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng.
Đổng Khanh thật sự là quá mức thông tuệ nhạy cảm, mặc dù hoàng thượng ngàn phòng vạn phòng, nàng còn phát giác ra khác thường sao? Nhưng hắn có thể nào nói cho nàng biết, thật ra thì nàng cũng không phải Chiêu Nghi nương nương Tần phi của hoàng thượng, mà là Ninh Vương phi chứ?
Thân phận Vương phi làm hoàng thượng không cách nào sắc phong nàng làm Chiêu Nghi như nguyện, lại lo lắng nàng ở trong cung sẽ phát hiện chuyện này, thế là không thể làm gì khác hơn là mang theo nàng vội vã chạy thẳng tới Ly Sơn, hơn nữa đồng thời chuẩn bị dùng vũ lực tới cùng Ninh Vương giải quyết cái chuyện khó giải quyết này. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thời điểm Đổng Khanh phải làm trung thần lại thường như Gian Thần, thường xuyên tư ý đùa nghịch hoàng thượng; khi nàng làm tên gian thần, ngược lại cố tình phẩm chất còn giống trung thần. Vì ngăn cản hoàng thượng và Ninh Vương gà nhà bôi mặt đá nhau, nàng nhất định sẽ quả quyết rời khỏi hoàng thượng.
Tiểu An Tử cắn răng một cái nói: "Không nói, có thể đợi một ngày, là một ngày, ít nhất hoàng thượng còn có thể cảm thấy vui vẻ, nói rồi, ngươi sẽ rời khỏi hoàng thượng, như vậy hoàng thượng sẽ tan nát cõi lòng mà chết."
Đổng Uyển nghe nói thế, bỗng dưng ngẩn người.
Chuyện lại có thể nghiêm trọng như thế hả?
Nàng sững sờ một lát, sau đó liền đứng dậy, dịch bước tiến về phía Chủ Điện.
Mặc dù Ly Sơn chỉ là hành cung, gần đây bởi vì hoàng thượng giá lâm mà cảnh vệ sâm nghiêm, thị vệ chấp nhất trường thương chia nhóm ở hai bên Chủ Điện, nhung quân uy vũ, ở trong không khí ngưng trệ một hơi thở căng thẳng.
Tại sao, nàng luôn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở chiến tranh? Không phải Phía Bắc xa cách đó, mà là đang ở Hành cung Ly Sơn chứ?
Đi tới phía trước Chủ Điện, Đổng Uyển kéo lên làn váy, đang định lên mười bậc, lại nhìn thấy hoàng thượng vừa đúng lúc cất bước bước ra khỏi đại điện, nhìn thấy nàng đột nhiên tới, khóe miệng của hắn lập tức nở nụ cười, sải bước đón. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Nàng vén áo thi lễ với hắn, nói: "Nô tì, tham kiến hoàng thượng."
Lưu Lăng đưa tay nâng nàng dậy, ngưng mắt nhìn nàng, cười nói: "Nghe nói phía sau hành cung phía tây nơi đó Lê Hoa nở đang đẹp, trẫm đang định mang theo ngươi cùng nhau đi tới ngắm hoa đấy."
Đổng Uyển nhỏ giọng nói: "Nô tì nhìn thấy Hoắc tướng quân và Lý tướng quân, còn có Viên Tướng Quân tới, mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn quân chánh đại sự sao?"
Lưu Lăng nói: "Dị tộc Phía Bắc không nhìn thấy uy vũ của ta, thường xuất binh quấy rầy biên cảnh của ta, trẫm đang định xuất binh Bắc Chinh Hung Nô, do Lý tướng quân và Hoắc tướng quân am hiểu hoàn cảnh ác liệt Phía Bắc tác chiến lĩnh quân, chỉ là bởi vì Lý tướng quân tuổi đã già, Hoắc tướng quân lại còn quá trẻ, thế là trẫm đặc biệt khiến Viên Tướng quân đi theo, đầu tiên phụ trách phối hợp trung tâm, thứ hai làm hắn tăng tiến kinh nghiệm tác chiến ở Bắc Mạc."
Hoàng thượng nói xong hình như hợp tình hợp lý, nàng lại vẫn nghe ra trong đó không thích hợp rồi. Lý tướng quân và Địch tướng quân một già một trẻ, lại do Viên Tướng quân người này không quá quen thuộc hoàn cảnh khí hậu Phía Bắc đến phối hợp trung tâm?
Hoàng thượng là người anh minh như thế, tuyệt đối sẽ không an bài như thế......, bởi vì, hắn đang lừa gạt nàng.
Đang định lên tiếng nói chuyện lần nữa, lúc này, một thị vệ lại vội vội vàng vàng chạy tới, đến gần, ôm quyền nói với hoàng thượng: "Khải bẩm hoàng thượng, Hoàng thái hậu đến rồi!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lưu Lăng nghe Thái hậu lại có thể đi tới Hành cung Ly Sơn, sắc mặt chợt biến, hắn lập tức trầm giọng hỏi: "bây giờ Thái hậu người đang chỗ nào?"
Tên kia thị vệ hồi bẩm nói: "Hoàng thái hậu vừa mới xuống xe, giờ phút này đang nghỉ ngơi ở Văn xương các."
Lưu Lăng nghe xong, quay đầu lại phân phó nói với Đổng Uyển: "Ngươi trở lại tẩm điện trước,chờ chốc lát, trẫm đi một chút sẽ trở lại."
Dứt lời, liền sải bước tiến về phía Văn xương các.
*
Trong lòng Đổng Uyển mang theo cực kỳ nghi ngờ, chậm rãi bước trở về tẩm điện, vừa mới lên bậc thang, lúc này lại đột nhiên nhìn thấy nhị tổng quản lại có thể đợi ở cửa chính tẩm điện, gương mặt nóng nảy......
Thấy thế, sắc mặt của nàng khẽ biến, trong lòng lập tức hiểu rõ ra, nhị tổng quản đây là đang chờ nàng.
Không cần hoài nghi Nhị tổng quản là hộ tống Thái hậu cùng đi đến Hành cung Ly Sơn, vậy mà hắn lại không làm bạn ở bên người chủ tử, Thái hậu cố ý dẫn hoàng thượng đi, mà nhị tổng quản còn là phụng mệnh Thái hậu tới đây chứ?
Quả nhiên, nhị tổng quản nhìn thấy nàng hồi cung, lập tức đón, khẽ cong người với nàng, cung kính nói: "Nô tài tham kiến vương phi Điện hạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.