Editor: Thơ Thơ Lưu Lăng tiến vào nhìn thấy Đổng Khanh đã đứng lặng ở cửa phòng, chờ hắn, trong ánh mắt lại là kiên nghị cùng phức tạp mà hắn không muốn thấy, hắn lập tức giật mình sợ run. "Lão quản gia, đi dâng trà đến đây đi!" ngay sau đó Đổng Khanh phân phó nói. "Vâng" lão quản gia khẽ cong người, liền lui xuống. Cố Tử Khâm thấy Lưu Lăng tới, cũng rất thức thời tìm lý do lui xuống. Trong nhà, chỉ còn lại hai người Lưu Hâm và Đổng Khanh. Trong lòng của hai người có suy tư riêng của mình, ngồi ở trên ghế dựa lớn, cũng là một mảnh mềm lòng, Thiên Hồi Bách Chuyển, trong phòng hết sức trầm mặc, ngoài phòng tiếng chim nhỏ kêu khóc, càng lộ vẻ có thể nghe rõ ràng rồi. Hồi lâu, cuối cùng Lưu Lăng mở miệng, phá vỡ yên tĩnh trong phòng. Thotho_ "Ta hiểu rõ ở bên trong lòng của ngươi đang suy nghĩ gì? Ta có thể nào bỏ lại mặc kệ ngươi, mặc cho ngươi đi vào cung tiếp thu Lưu Hâm sắc phong, mà mình lại chạy tới Hoàng Lăng chứ?" thái độ Lưu Lăng rất là cứng rắn Một khi nàng nhận sắc phong, như vậy, nàng liền trở thành hoàng hậu của Lưu Hâm. Như vậy, hắn sẽ mất đi nàng vĩnh viễn rồi. Lưu Hâm không thể dung nàng là một vấn đề, coi như tương lai hắn đoạt lại hoàng quyền, hắn cũng không cách nào không tuân theo tổ chế, sắc phong hoàng hậu của tiên đế ........ Suốt cuộc đời của hắn đều sẽ vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng. Đổng Khanh nhỏ giọng khuyên nhủ: "Công tử, chỉ có đoạt lại thân phận của ngươi, mọi người mới có thể bình yên vô sự, chẳng lẽ ngươi còn phải chịu Lưu Hâm và Hoàng Thái Phi, hãm hại mãi mãi đối với ngươi không kết thúc sao?" Nhớ tới có thể sẽ vì vậy mà mất đi nàng, Lưu Lăng lập tức quyết tâm, kiên quyết nói: "Hoàng tộc yết kiến lăng, ít nhất phải nửa ngày. Chờ ta cứu ngươi rồi sẽ đuổi theo, chỉ cần trước buổi trưa tới được Hoàng Lăng là được rồi." Đổng Khanh nói: "Hoàng Thái Phi tuyệt đối sẽ không để cho ngươi dễ dàng bước vào Hoàng Lăng, Hoàng Lăng là Thánh Địa hoàng tộc. Không phải là người tôn thất Lưu thị, tuyệt đối cũng không thể tiến vào, ngươi phải đi theo Hoàng Thái Thúc và Thái hậu cùng nhau tiến vào hoàng từ mới được. Hoàng tộc yết lăng là đại sự của hoàng thân Lưu thị, tôn thất tề tụ, Hoàng Thái Thúc bối phận cao nhất, ông là chủ tế, Tế Tự tông tộc trọng yếu như vậy, ông ta tuyệt đối không thể nào ở bên ngoài Hoàng Lăng chờ ngươi chạy trở về. Một khi toàn bộ hoàng tộc tiến vào hoàng từ, Vũ Thái phi sẽ mượn cớ duy trì an nguy hoàng tộc, phái trọng binh ở bên ngoài Hoàng Lăng. Nặng nề thủ vệ nghiêm ngặt. Chỉ cần ngươi mang theo lính cận vệ. Chỉ cần một người bây giờ xuất hiện ở phụ cận Hoàng Lăng, bà sẽ lấy tội danh tự tiện xông vào, lập tức giết ngươi rồi." Thotho_ Theo như lời nàng. Hắn há có thể không hiểu sao? Trên tay hắn có được hai vạn tinh binh của Vệ gia, có lẽ rất có cơ hội có thể xông vào trong hoàng lăng. Lưu Lăng trầm mặt, nghiêm mặt nói: "Ta tuyệt đối không cách nào ngồi nhìn, Lưu Hâm sắc phong ngươi làm hoàng hậu! Coi như biết rõ là bẫy rập, coi như biết rõ hắn cố ý, ta cũng không cách nào làm như vậy!" "Công tử, chẳng lẽ ngươi quên mất một người sao?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng nói: "Còn có Ninh Vương!" Nếu như lúc này, được Ninh Vương tương trợ, hắn liền tránh được lo âu về sau rồi. Chỉ là, hắn.......... Lưu Lăng nhỏ giọng nói: "Ta từng nghĩ tới hắn, chỉ là Lưu Hâm ý đồ rõ ràng, nếu Lưu Ký chịu xuất binh tương trợ, hành động lần này chẳng khác gì giúp ta đoạt lại ngôi vị Hoàng đế lần nữa, hắn há có thể chịu sao? Tâm ý Lưu Ký đối với ngươi, ta hiểu. Chỉ là, vì để tránh cho ta thuận lợi đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, hắn nhất định sẽ án binh bất động trước, chờ xác định ta bỏ lỡ thời gian đi theo Thái Thúc Công tiến vào Hoàng Lăng, hắn mới chịu xuất binh tới cướp người. Ta vạn lần không thể đem ngươi tới đánh cuộc với tâm tư Lưu Ký." Đổng Khanh nghe xong, nhưng chỉ sâu kín thở dài một cái. Thotho_ Ninh Vương......... Hắn tuyệt đối sẽ không tính toán nhiều như vậy. Bởi vì, lòng hắn biết rõ ràng, coi như Lưu Hâm là cố ý, hắn cũng không cách nào sắc lập nàng làm hoàng hậu. Ngày cưới vợ đó, hắn sẽ đúng hạn tiến vào hoàng từ bái tế tổ tiên, đợi tới giữa trưa, sau khi Tế Tự chấm dứt, hắn không lo lắng nữa rời khỏi Hoàng Lăng, đi tới hoàng cung, sau đó ngay trước mặt của Lưu Hâm cùng chúng thần, lấy ra hôn thư hắn nắm giữ trong tay, tự tay ký tên là đủ. Coi như hắn không chính thức sắc phong cho nàng, hôn thư cũng có hiệu lực pháp luật, đến đây, dĩ nhiên Lưu Hâm không cách nào tiến hành nghi thức phong hậu nữa rồi. Cho nên, Ninh Vương hắn tuyệt đối sẽ không xuất binh, hắn chỉ việc bàng quan chuyện này. Bây giờ, nàng chỉ lo lắng Lưu Lăng, hắn vì nàng, rất có thể vì vậy mà trễ thời gian tiến vào hoàng từ, nàng nhất định phải bảo đảm, hắn giống như Hoàng Thái Thúc cùng đi yết lăng. Suy tư chốc lát, Đổng Khanh ngước mắt nhìn Lưu Lăng nói: "Công tử, xin ngài yên tâm đi, phía Lưu Hâm, ta đã có biện pháp ứng phó. Chỉ là, ngài phải đúng hạn đi theo Thái Thúc Công và Thái hậu cùng nhau tiến vào Hoàng Lăng mới được!" Lưu Lăng nghe xong, vội vàng hỏi "hả, ngươi có biện pháp gì?" Thotho_ Đổng Khanh đang muốn mở miệng, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Cố Tử Khâm. Nghe thấy hắn cười nói lang lảnh: "Ninh Vương Điện hạ, ngài tới thật đúng lúc, ngài lại không trở lại, Cố mỗ liền muốn vọt thẳng đến vương phủ Giang Nam, đi tìm ngài mượn binh mã được chứ?" Lúc này, nghe tiếng của Ninh Vương đầy truyền cảm, trầm thấp vang lên, "Đổng Khanh đâu? Giờ phút này, nàng ở nơi nào?" "Ở trong phòng của nàng, công tử cũng ở đây." Cố Tử Khâm nói xong, sau đó liền tới phòng Đổng Khanh kêu: "Mở cửa nhanh đi, cứu binh của ngươi đến!" Đổng Khanh đáp một tiếng, sau đó vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng. Lưu Ký thấy nàng mở cửa, vì vậy sải bước lại gần, ngay sau đó tiến vào, sau đó cửa phòng đóng lại thật chặt lần nữa. Cố Tử Khâm thấy thế, lập tức đối với cánh cửa, xuy một tiếng nói: "Cũng đã nhiều người như vậy rồi, thương lượng đại sự cũng có thể tìm ta cùng nhau mà?! Nói không chừng nói chuyện xong rồi, chúng ta hợp thành bốn người còn có thể thuận tiện đánh một bàn mạt chược đấy." Bỗng dưng, lại nghe thấy bên trong cửa truyền đến tiếng của Đổng Khanh, nói: "Không có thần bí như vậy, ngươi vào đi!" Thotho_ Vì vậy, Cố Tử Khâm liền cười hì hì tự mình mở cửa tiến vào. * Trong nhà, tràn ngập Hương vị Trà, mọi người bưng ly trà của mình uống trà, đồng thời cũng ở đây sửa sang lại suy nghĩ từng người. Không bao lâu sau, thấy Lưu Ký ngước mắt chậm rãi xẹt qua Đổng Khanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người của Lưu Lăng, hắn trầm thấp mở miệng nói: "Hoàng tộc yết lăng ngày đó, ngươi đúng hạn đi theo Thái Thúc Công tiến vào trong hoàng từ, đi đoạt lại thân phận vốn nên thuộc về ngươi thôi. Yết lăng ngày đó, vì để tránh cho khỏi hiểu lầm, Bổn vương sẽ đúng hạn tiến vào trong hoàng từ, đồng thời cũng sẽ bố Binh ở ngoài hoàng thành, đợi sau khi Bổn vương tế bái tổ tiên, sẽ rời đi trước, nhanh chóng đi tới ngoại ô Hoàng Thành, nơi dân chúng ít, sau đó thừa dịp lúc đi qua, xuất binh cướp người, chờ thuận lợi sau khi cứu người, sẽ đưa nàng đến Giang Nam ẩn núp một đoạn thời gian." Nghe Ninh Vương lại có thể tính toán như vậy, không chỉ có Đổng Khanh, Lưu Lăng đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc. Hành động lần này đối với hắn căn bản cũng không có điểm nào hay! Lưu Lăng quái dị nói: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Thotho_ "Không cần hoài nghi ta có tâm tư khác, ngươi biết rõ ràng, làm như vậy, đối với Lưu Ký ta cũng không có điểm nào hay, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu Đổng Khanh bình an ra, mà ngươi cứ yên tâm đi vào hoàng từ là đủ." Lưu Ký không nhanh không chậm mở miệng, trong ánh mắt của hắn lộ ra thản nhiên, rất rõ ràng có thể để người ta tin tưởng, nhưng trong chân thành, lại mang tới một tâm tư vô cùng phức tạp. Hắn đúng là tính toán trợ giúp hắn, ánh mắt như vậy tuyệt sẽ không gạt người. Một bên Cố Tử Khâm nghe xong, cười nói: "Như vậy, Ninh Vương ngươi tin tưởng Lưu công tử hắn là huyết mạch hoàng tộc sao?" Trừ lần đó ra, hắn thật sự nghĩ không ra, tại sao hắn lại đảo tới tốn đế bên này. Lưu Ký nói: "Đến cùng đúng là hoàng tộc hay không, phải do hắn đi chứng minh. Bổn vương thừa nhận, lúc ở miếu Thái Bá thử máu, ta huy kiếm lấy máu đối với hắn, đúng là quá mức gấp rút rồi, không cẩn thận, trong đó rất có thể bị động tay chân. Vô luận ra sao, Bổn vương cam kết, nếu hắn có thể chứng minh, chứng thật mình quả thật là Hoàng tộc Lưu thị ta, như vậy Lưu Trường Phong ta sẽ trợ giúp hắn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế lần nữa." Dứt lời, hắn đặt ly trà xuống, sau đó đứng dậy, từ từ mở miệng nói: "Như đã biểu minh ý đến, Bổn vương cũng nên cáo từ, chư vị, xin mời!" Đổng Khanh lập tức đứng dậy nói: "Ta đưa ngươi đi!" Vì vậy, hai người cùng một chỗ mà rời khỏi nhà. Thotho_ * Đổng Khanh đưa Lưu Ký ra cửa, giữa hai người lại kéo dài trầm mặc, một trước một sau lên hành lang, rất nhanh liền tới đường mòn kín đáo, nàng cúi đầu, chân đạp mảnh vụn đá trắng, cuối cùng cúi đầu mở miệng nói: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Chốc lát, phía sau liền truyền đến tiếng của hắn trầm thấp nói: "Bởi vì ta lo lắng ngươi vì bảo đảm Lưu Lăng nhất định phải đi theo Thái Thúc Công tiến vào trong hoàng từ, ngươi sẽ đi làm chuyện điên rồ." Nàng vì đoạn tuyệt tâm tư Lưu Lăng, có lẽ sẽ đi tìm Thái hậu, sau đó cho đến trước khi nghi thức phong hậu, thỉnh cầu Thái hậu để cho nàng vào ở Từ Ninh cung. Hành động lần này tương đương với để cho nàng mất đi giá trị lợi dụng, Lưu Hâm còn không giận đến mức lập tức giết nàng sao? Hoàng thượng muốn giết một người trong cung, là dễ dàng dường nào? Chỉ cần nàng trong danh sách niêm phong vào cung trước, chính là tự tìm đường chết rồi. Còn có một phương pháp đơn giản nhất có thể bảo đảm an toàn tánh mạng, chính là trực tiếp đến hộ bộ, lấy ra phần hôn thư trong tay nàng là được, chỉ là một khi làm như vậy, nàng liền không có đường có thể quay về, bận tâm Lưu Lăng, nàng sẽ không làm như vậy. Nàng đã từng nói, tình nguyện ngồi tù ba năm, để xóa bỏ hôn thư với hắn. Hắn đương nhiên sẽ không để cho nàng chịu nỗi khổ lao ngục, phần hôn thư kia không người nào biết được, chỉ tồn tại hôn thư cùng với nàng, hắn quyết định khiến nó trở thành một tờ giấy bỏ. Thotho_ Lúc này, Đổng Khanh đột nhiên dừng bước, quay người lại, ngước mắt nhìn hắn, nhưng thấy mày kiếm Lưu Ký nhíu lại thật chặt, một đôi con mắt tối tăm tràn đầy suy nghĩ phức tạp. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nửa buổi, cuối cùng chậm rãi mở miệng hỏi: "Điện hạ, ngươi trợ giúp công tử như thế, đối với con đường ngươi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, không có lợi." Đối với một người hết sức chú trọng huyết thống Hoàng thất mà nói, xuất thân Ninh Vương, so với bất luận kẻ nào cũng muốn được tốt. "Tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế sao?!" Nói tới chỗ này, Lưu Ký lại đột nhiên hào hùng nở nụ cười, "Đúng vậy, Bổn vương là hoàng tôn trưởng được hoàng Thái Tổ thừa trọng, Con duy nhất của Huệ Đế, người được nhiều người kỳ vọng như vậy, có thể nào không đi đoạt lại vị trí nên thuộc về Lưu Ký ta đây?" Nói tới chỗ này, hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: "ở bên trong lòng của ngươi đang suy nghĩ gì, ta há có thể không hiểu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]