Editor: Thơ Thơ Đổng Khanh ở một bên nghe hoàng thượng lại tính toán mời Hoàng Thái Thúc tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy một hồi chua xót đánh úp tới. Lưu Hâm đối với hoàng thượng bất nhân bất nghĩa như thế. Cuối cùng, trong lòng hoàng thượng vẫn niệm tình huynh đệ, Anh vương và Triệu vương tạo phản rõ rệt, phải là giết không tha, hoàng thượng lại đặc biệt khiến Hoàng Thái Thúc tới đây, dụng ý là muốn lưu Lưu Hâm một mạng. Lưu Lăng quay đầu lại đối với nàng nói: "Ngươi đi nhanh đi, trên đường muôn vàn cẩn thận, nhớ, trong lòng trẫm chỉ có ngươi, cho nên, vì ngươi, vô luận ra sao, trẫm nhất định sẽ bình an trở về, ngươi an tâm ở nhà chờ trẫm thu quân hồi Triều thôi." Nàng ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn, khóe mắt chứa đựng lệ, nhỏ giọng kêu: "Hoàng thượng!" Lần từ biệt này, chẳng biết tại sao, lại có nỗi buồn ly biệt vô tận. Lòng của nàng, không vì Ly Tình, cũng là níu lấy khó chịu, cơ hồ là không muốn dịch bước. Tiểu An Tử thúc giục: "Đổng đại nhân, chúng ta rời khỏi nhanh lên đi, ngươi yên tâm, đại đội binh mã hoàng thượng đang ở phụ cận rồi, qua hai ngày đại quân liền đi tới ủng hộ, hoàng thượng nhất định có thể thuận lợi san bằng phản đồ." Thotho_ Lưu Lăng cho nàng một nụ cười an tâm, khoát tay một cái nói: "đi được chưa." Cánh rừng bên kia, tiếng đấu đá ầm ĩ bên tai không dứt, tình huống hết sức kịch liệt, mắt thấy muốn đánh tới rồi. Đổng Khanh cắn răng một cái, rốt cuộc hạ quyết tâm, quay đầu rời đi. * Thôn Thanh Hà vốn là tiểu thôn không tranh quyền thế, bốn phía trồng đầy cây ngọc cao lương, cả vùng đất hoàn toàn yên tĩnh thanh bình, mấy ngày nay lại biến loạn nổi lên bốn phía, mấy ngày gió lửa, nông thôn thanh bình lập tức nhiễm phải ồn ào chiến loạn, việc binh mã cấp bách, Điền Viên Trường Giang và Hoàng Hà hơi bị ảm đạm. Mảng đất lớn, cỏ dại mênh mông, các loại cờ cao cao đột ngột nâng lên ở trong vùng hoang vu, theo gió phiêu lãng, quân đội hùng tráng. Tư thế hào hùng, hùng dũng trú đóng ở nơi này, cả Thôn Thanh Hà lập tức tràn ngập một cỗ khí tức xơ xác. Chiến tranh khẩn trương, cảm giác ở nơi này trong không khí tinh khiết tràn ngập ra, cả ngày cũng có vẻ đặc biệt lạnh lùng. Đổng Khanh mang theo mấy tên hộ vệ giục ngựa đi lên, đi tới nơi đóng quân một đội quân binh, nàng ngước mắt nhìn cờ theo gió tung bay một cái, sau đó, kéo chặt cương ngựa. Thotho_ Con ngựa giơ vó lên, hí mấy tiếng vô ích, liền ngừng lại. Giương lên một hồi cát bụi. Tiểu An Tử nhanh chóng giục ngựa theo tới, thấy nàng có thể dừng ngựa lại, liền vội vàng nói: "Đổng đại nhân. Hoàng thượng khiến ngươi lập tức trở về đến Hoàng Thành, ngươi vẫn lưu lại ở phụ cận đây, nếu hoàng thượng biết rồi, lần này nhất định sẽ lột da nô tài đó." Đổng Khanh cũng không nghe theo hoàng thượng phân phó, lập tức trở về đế đô. Ngược lại lên một núi nhỏ Thôn Thanh Hà, quan sát thế cục. Hoàng thượng tự mình dẫn tinh binh cùng liên quân Triệu vương và Anh vương, chiến đấu kịch liệt cả một ngày đêm, cuối cùng dưới tình huống không phân thắng bại, tự mình lui về trú doanh. Nàng phái ra thám tử hồi báo, không như nàng đoán. Ninh Vương đã bắt đầu tụ họp quân đội của hắn rồi, cũng không tới hai ngày sẽ gia nhập liên quân Triệu vương và Anh vương, lấy tình thế này phán đoán. Kim thị đã rơi vào trong tay của bọn họ rồi. Nàng giục ngựa đi tới trú doanh của Ninh Vương, ở bên ngoài 50 thước đại doanh kéo chặt cương ngựa. Phóng tầm mắt nhìn tới, mấy chục lều lồng lộng hùng dũng đứng ở bên bãi đất nguồn nước, trong đó có một lều cao nguy nga lớn màu vàng, vậy hẳn là lều lớn của Ninh Vương. Thotho_ Nàng nhanh chóng nhảy xuống ngựa. Tiểu An Tử ngạc nhiên nhìn nàng. Đang chần chờ hết sức nhưng cũng đi theo nhanh chóng nhảy xuống ngựa, ở bên cạnh tai của nàng nói ngắn gọn: "Đổng đại nhân. Đây chính là doanh trại phe địch, ngươi không có nhìn thấy sao? Tinh Kỳ Hoàng thất ở một bên rừng cây kia nâng lên thật cao, đại đội nhân mã kèm theo Long dư, uy phong lẫm lẫm triển khai khí thế, đầu kia mới là doanh trại của hoàng thượng, ngươi đi nhầm chỗ rồi." Đổng Khanh cũng không để ý tới hắn, đi thẳng tới trước doanh địa, quả nhiên thủ vệ lập tức lên tới chỗ hai người, chấp trường thương ngăn lại trước cửa, lớn tiếng quát: "đây là doanh trại của Ninh Vương, không được đến gần, những người không có nhiệm vụ mau cút ra chỗ khác!" Thái độ Đổng Khanh trầm ổn, không nhanh không chậm nghiêm nghị nói: "Ta tới gặp Ninh Vương điện hạ, xin giúp ta thông báo." Thị vệ kia nhìn nàng một cái, liền quả quyết từ chối nói: "bây giờ Điện hạ không có ở đây, tôn giá nếu do Vương Hầu khác phái người mang tin tức tới, tối nay ngươi trở lại đi!" "Như vậy, xin nói cho Ninh Vương Điện hạ, Đổng Khanh đã tới, ta ở sườn núi cách đây mười dặm trường chờ hắn!" sau khi nhắn lại với thị vệ, nàng liền quay đầu lại đi ra ngoài. Tiểu An Tử lập tức đuổi theo, vội vàng nói: "Đổng đại nhân, ngươi lập tức tìm đến Ninh Vương làm cái gì? Ngươi, ngươi cũng không phải là muốn phản bội hoàng thượng, trước trận phản bội, chạy về phía trận doanh phe địch sao? Ngươi đừng xem chiến tranh này không trên không dưới, giằng co chỉ là tạm thời, vào lúc này khẳng định hoàng thượng đã điều động đại quân, không tới hai ngày, quân đội gần đây sẽ chạy tới ủng hộ, cuộc chiến tranh này không duy trì được bao lâu, hoàng thượng sẽ đại hoạch toàn thắng rất nhanh!" Thotho_ Sắc mặt của Đổng Khanh lại nặng nề khác thường, buồn bực nói: "mới vừa rồi ngươi không nghe thấy sao? Vệ binh giữ cửa cho là chúng ta do Vương Hầu phái người mang tin tức tới. Coi như hoàng thượng đem toàn bộ đại quân triều đình điều tới đây gia nhập chiến cuộc cũng vô ích, Chư Vương Lưu thị cũng đã nhận được thông báo, đang chạy tới Thôn Thanh Hà." Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu An Tử biến đổi, cơ hồ la thất thanh: "ý tứ ngươi là nói, tất cả Chư Vương Lưu thị đều liên hiệp tạo phản à? Sao lại có thể như thế nhỉ? Ninh Vương dù là côi nhi tội nghiệp của Huệ Đế từ trong bụng thân mẫu, nhưng Chư Vương cũng không thể sẽ toàn bộ ủng hộ hắn, không tiếc cho hắn cử binh tạo phản, không phải là ngươi nói thật chứ?" Nhìn bộ dáng Đổng Khanh nặng nề, không giống đang nói đùa, có thể để cho Đại Tư Mã ưu phiền như vậy, tình thế tuyệt đối là nghiêm trọng thật, Tiểu An Tử lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Xem thế này phiền toái, tính ra binh lực của Chư Vương Lưu thị, đại khái cùng đại quân triều đình của hoàng thượng không phân cao thấp, hoặc là còn hơn hoàng quân nhiều, Xem thế này........, nếu lần này hoàng thượng bất hạnh chiến bại, làm sao bây giờ?" Đổng Khanh thở dài nói: "Nếu bí mật kia của hoàng thượng bị vạch trần hậu thế, thì không chiến cũng thua......." "Bí mật? Bí mật gì? Có thể để cho hoàng thượng không chiến mà bại, là cái bí mật rất kinh khủng chứ?"Tiểu An Tử nghe thì ra là còn có bí mật đủ để đánh bại hoàng thượng, ngạc nhiên há miệng. Thotho_ "Anh vương giỏi về công tâm tính kế, Ninh Vương không phải là đối thủ của hắn, ta phải làm trước khi bọn hắn kết minh......." Lời vừa mới dứt, bỗng dưng, sau lưng lại truyền đến một tiếng cười lạnh. "Đây cũng không phải là tuyên bố muốn từ quan của Đổng Đại Tư Mã sao? Xem thế này khỏe không, lại có thể tự chui đầu vào lưới rồi!" Là Anh vương Lưu Hâm và Đậu Nguyên Nguyên, bọn họ mang theo hàng loạt hộ vệ tùy thân, đang từ nơi đóng quân Ninh Vương đi tới. Quay người lại, nhìn thấy là bọn họ, Sắc mặt của Đổng Khanh biến hoá. Hôm nay ra cửa không lành, oan gia ngõ hẹp lần nữa gặp lại, tuyệt đối hết sức đỏ mắt. Ngẫu nhiên, chết tiệt là thế cục địch nhiều ta ít. Thotho_ Hôm nay, Lưu Hâm đã nắm phần thắng, hoàn toàn trở mặt cùng hoàng thượng, chính thức cùng hoàng quân đánh nhau, xem thế này lại để cho hắn gặp phải, hai người kết thù ở phía trước, Anh vương cũng đã cùng hoàng thượng quyết liệt, hắn sẽ không cố kỵ hoàng thượng nữa, mà Đậu Nguyên Nguyên cũng sẽ không vui ý nhìn nàng còn sống, lần này, tuyệt đối sẽ không để cho nàng còn sống. Trên trán Đổng Khanh thấm mồ hôi lạnh, cũng lộ ra núi thái sơn sụp đổ trước mặt, vẻ mặt không đổi chậm rãi mở miệng hỏi: "Hả, thì ra là Anh vương đang ở nơi này, Ninh Vương đây?" Anh vương dù hài lòng, cũng không dám tự tiện ở chỗ Ninh Vương giết nàng, trừ phi....... Ninh Vương không có ở đây, bên trong nơi đóng quân! Lưu Hâm cười lạnh nói: "Đại Tư Mã tới thật không may, Ninh Vương tự mình dẫn quân đi hướng tây bắc nghênh đón Vĩ vương và Nam Vương rồi, ít nhất phải nhiều canh giờ nữa mới trở về, nếu ngươi muốn thay hoàng thượng cầu xin tha thứ, ngày khác trở lại đi, ngay trước mặt của Chư Vương, chảy nước mắt, khổ sở cầu khẩn, chuyện lấy tư thái buồn bã giữ được một mạng hoàng thượng, phần thắng lớn hơn một ít." Ý là, Lưu Hâm lại có thể tính toán tha cho nàng một lần rồi hả? Lúc này lại thấy Tiểu An Tử tức giận nói: "Ngươi đừng đắc ý! Đến cuối cùng, người nào khóc người nào cười còn chưa nói được đâu, coi như Chư Vương các ngươi liên hiệp tạo phản làm loạn, hoàng thượng cũng không nhất định chiến bại!" "hả, tạo phản làm loạn? Các vị thúc bá sau khi thấy Kim thị, cũng sẽ không nghĩ như vậy........." Lưu Hâm nhướng mi, giơ tay lên nói: "Thôi, hôm nay Bổn vương tâm tình không tệ, không so đo với các ngươi rồi, mau cút đi, đừng xuất hiện ở trước mặt của ta nữa!" Thotho_ Chờ xem! Tiểu An Tử lặng lẽ "Hừ" Một tiếng. Nơi đây không nên ở lâu, Đổng Khanh đang định bước nhanh rời đi, bỗng chốc, lại thấy Đậu Nguyên Nguyên một đôi mắt đẹp hung tợn nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Hắn tha cho ngươi, không phải ta tha cho ngươi!" Dứt lời, lập tức quay đầu lại ra lệnh với bọn thị vệ sau lưng: "Người đâu tới, lập tức giết hai gian tế này!" Lời vừa mới dứt, thị vệ của nàng lập tức xông tới. Bọn hộ vệ do Đổng Khanh mang tới, thấy tình huống có cái gì không đúng, liền nhanh chóng vọt lên, lưu loát rút đao kiếm, bảo hộ ở trước người của nàng. Ở trước doanh trướng Ninh Vương trú đóng binh mã, trong khoảng thời gian ngắn lại giương cung bạt kiếm giằng co. Phe Anh vương người đông thế mạnh, nhất cử diệt đối phương cũng không thành vấn đề, Lưu Hâm cũng cau mày, nhỏ giọng khuyên nhủ với Đậu Nguyên Nguyên: "Nguyên Nguyên, ngươi đừng xúc động! Nàng là người trong tim của Lưu Ký, ngươi thân cận qua hắn, vẫn không rõ cái tính tình kia sao? Hôm nay, nếu ngươi động người trong lòng của hắn, chẳng khác gì là Lưu Hâm ta động nàng, thời thế bây giờ, một ngày bách biến, ta không phải nghĩ tại ngay lúc này trở mặt cùng Ninh Vương đâu. Đợi đến sau khi tất cả mọi chuyện chấm dứt, ta cam kết với ngươi, Đổng Khanh mặc cho ngươi xâu xé, muốn giết hay tha, tùy theo ngươi." "Cam kết? Hừ! Ta bị nhóm các người làm hại còn chưa đủ thảm sao? Chỉ vì nghiệp lớn của các ngươi, ta bị hy sinh phải trả giá không đủ sao?" Thotho_ Nàng dẫn hoàng thượng đi tới thôn Thanh Thủy, tuyệt đối không phải là cố ý tính toán hắn, nàng chỉ muốn vãn hồi tất cả, lấy được hoan tâm của hoàng thượng, không ngờ, nàng còn rơi vào bên trong kế hoạch của Anh vương, hôm nay tất nhiên là hoàng thượng hận nàng, chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không có đường quay đầu có thể đi. Khuôn mặt Đậu Nguyên Nguyên oán hận, quay đầu nhìn hắn chằm chằm nói: "Nếu ta đã mất tất cả, còn sợ Ninh Vương làm gì sao?" Lưu Hâm nhìn thấy nàng oán hận như vậy, trong lòng nghĩ trấn an, lại lo lắng gặp phải sóng gió, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Nếu ngươi muốn diệt trừ nàng như vậy, một lòng nghĩ trừ khử làm vui, ít nhất cũng phải không lộ ra dấu vết đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]