Hình Chu cảm thấy mình cũng khá may mắn, một tuần sau khi rời khỏi nhà của Lệ Thủy, cậu đã tìm thấy căn hộ cho hai người thuê gần như hoàn hảo, phòng khách, phòng bếp và phòng tắm dùng chung, bên trong gồm hai phòng ngủ, một trong số đó có cả tủ quần áo cực lớn và sang trọng, rất thích hợp để treo váy.
Người thuê chung nhà với Hình Chu là một nam sinh nhỏ hơn cậu ba tuổi, hắn đến thuê trước, lúc nói chuyện qua điện thoại còn bảo muốn nhường cho Hình Chu căn phòng có tủ.
Nghe giọng thì có vẻ là một người hướng ngoại, Hình Chu thích những người thế này, tựa như Lưu Nham vậy, bởi vì khi sống chung sẽ đỡ mệt hơn trong khâu làm quen.
Căn hộ cho thuê nằm ở phía Đông thành phố, cách Đại học Bách Khoa thành phố A khoảng 10 ga tàu điện ngầm, còn nếu muốn đến nhà của Lệ Thủy thì cần phải đổi chuyến một lần.
Đứng trước nơi ở mới, chưa kịp lấy chìa khóa ra, cánh cửa đã tự động bật mở, đứng ở bên trong cánh cửa là một cậu chàng cao ráo, đẹp trai, ước chừng có chiều cao tương đương với Lệ Thủy, giữa mùa đông lạnh lẽo mà hắn chỉ đang mặc một chiếc áo thun tay dài. Hắn nắm chổi trên tay trái, xách hai chiếc vali lớn của Hình Chu bằng tay phải, nở nụ cười tươi rói, hai bên má có đôi lúm đồng tiền không đối xứng nhau.
“Em là Đàm Kiêu Dương, anh là Hình Chu, đúng không ạ.”
Kiêu Dương, người cũng như tên, trông hắn hệt như vầng mặt trời vậy, tỏa sáng chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/212391/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.