Bảy giờ tối, Lệ Thủy đúng giờ về đến nhà, đèn đóm trong phòng khách đã tắt ngóm, anh bật chiếc đèn lớn lên, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào trong đôi mắt của anh.
Hình Chu chưa bao giờ tắt đèn cả, dù là ra ngoài hay đang ở nhà cũng sẽ không tắt đèn, lúc ngủ luôn phải bật một chiếc đèn tường sau đó trốn vào trong lồng ngực của Lệ Thủy mới dám nhắm mắt đi ngủ, cậu là một người rất sợ bóng tối, theo lời của cậu nói thì là: “Nếu như không cho em dù chỉ là một tia sáng, thì ngay giây tiếp theo em sẽ chết mất thôi.”
Lệ Thủy bước đến trước cửa phòng ngủ của bọn họ, trong phòng rất gọn gàng, chẳng có gì khác biệt so với lúc sáng sớm sau khi họ rời giường cả, anh bước tới phòng học của Hình Chu, cũng vẫn rất gọn gàng, Hình Chu đã giữ đúng lời hứa là dọn sạch sẽ toàn bộ trang phục nữ đi, chỉ để lại ngăn tủ rỗng tuếch cùng với đóa hoa sứ vỡ tan thành tám cánh đang nằm gọn trong thùng rác.
Lệ Thủy đột nhiên nhận ra điều gì đó, anh vội vã lôi ngăn kéo dưới bàn học ra, không có… chẳng còn gì nữa rồi…
Máy tính xách tay, cặp đựng giấy tờ, sách chuyên ngành, tài liệu nghiên cứu, ngay cả cây xương rồng bé nhỏ quý giá mà cậu thường đặt ở trên bệ cửa sổ nữa, tất cả đều đã biến mất rồi.
Hình Chu không chỉ dọn trang phục đi, mà còn là “dọn” cả chính bản thân mình.
Vào đêm đông rét lạnh, tất cả mọi người đều trở nên vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/212381/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.