Ngồi xe Lệ Thủy quả nhiên đi rất nhanh, thế nhưng Hình Chu vẫn đến trễ mất vài phút, Hồng Phấn và vợ đã chờ cậu trong tiệm KFC ở trạm xe rồi. Từ xa nhìn thấy một nam một nữ từ KFC đi ra, Hình Chu quay người lại, khom lưng nói với Lệ Thủy đang ngồi trong xe: “Bọn họ đây rồi, anh mau về trường đi.” “Khi nào chuẩn bị về nhà thì gọi điện thoại cho anh nhé, anh sẽ đến đón em.” Hình Chu vừa định nói “Không cần phiền thế đâu anh” thì chợt có một cơn gió thổi bay mái tóc dài dưới chiếc mũ của cậu, tóc bay tá lả che đi đôi mắt, và một vài sợi còn vướng vào trong miệng nữa. Lệ Thủy vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, cẩn thận vuốt thẳng mái tóc dài của Hình Chu, nhẹ nhàng vén ra sau tai, động tác rất nhẹ nhàng. “Hôm nay trời trở gió, cẩn thận đừng để bị lạnh nhé, nhiệt độ ban đêm rất thấp, anh sẽ đến đón em về nhà.” “Dạ, được…” Hình Chu lập tức đứng thẳng người lên, ngơ ngác trả lời, hoàn toàn quên mất mới mấy giây trước đây thôi cậu vẫn còn đang định nói, “Anh làm việc cả ngày đã đủ mệt rồi, không cần phiền thế đâu anh.” Lệ Thủy khởi động ô tô ra khỏi trạm xe, nhìn vào trong gương chiếu hậu, Hình Chu dần dần biến thành một chấm bé xíu, người ở trạm xe đông đúc, bóng người mờ mịt, thế nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy mỗi mình Hình Chu mà thôi. Lệ Thủy chợt thấy hơi kinh ngạc, rõ ràng là vừa mới chào tạm biệt nhau thôi, thế mà anh đã nóng lòng muốn trời tối thật nhanh để gặp lại Hình Chu rồi, trông anh chẳng khác gì một thằng nhóc vừa mới biết yêu cả. Tuy rằng anh thừa nhận bản thân luôn thiếu chín chắn trong tình yêu, nhưng may sao đã có Tiểu Chu của anh luôn đồng hành cùng anh trên con đường trưởng thành này. “Thủy Tụ!” Hồng Phấn vẫy tay chào Hình Chu, nhưng hôm nay hắn lại không mặc trang phục nữ. Vợ của Hồng Phấn là một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa cao cao, cô chủ động chào hỏi Hình Chu, “Chào Thủy Tụ, chị là vợ của Lâm Túc, vì chị bằng tuổi anh ấy nên em có thể gọi chị là chị Nhân Nhân.” Ngay khi Nhân Nhân vừa nói xong, Hình Chu không thể nhịn được mà bật cười, cậu chợt như bừng tỉnh mà nói với Hồng Phấn, “Nickname của anh là từ đây mà ra có phải hay không.” (*) “Đúng vậy, đó là sự kết hợp giữa anh và vợ anh đấy.” Hồng Phấn tự hào thừa nhận. Hình Chu mỉm cười và gật đầu, cậu đưa hai món quà nhỏ mà cậu đã chuẩn bị cho Hồng Phấn và Nhân Nhân, “Hồng Phấn, chị Nhân Nhân, em chúc hai anh chị tân hôn vui vẻ nhé, em rất xin lỗi vì ngày ấy có việc đột xuất cho nên đã không thể đến tham dự đám cưới được.” Nhân Nhân mở quà của mình ra và nhìn thấy một chiếc vòng đeo tay, tình cờ lại chính là thương hiệu mà cô yêu thích, cô rất ngạc nhiên: “Chiếc vòng đeo tay này là thứ mà chị vẫn luôn muốn mua đấy, Thủy Tụ à, cám ơn em nhiều lắm.” Nhìn vợ mình vui sướng đến phát rồ, Hồng Phấn đứng một bên bỗng dưng thấy hơi tức ngực, món quà Tết mà hắn định tặng vợ đã bị Hình Chu tặng trước mất tiêu rồi. Hình Chu trò chuyện đôi ba câu với Nhân Nhân rồi ba người họ cùng nhau rời khỏi trạm xe. Bàn tay phải của Hồng Phấn nắm lấy tay vợ mình, còn cánh tay trái lại khoác trên vai của Hình Chu, cảnh tượng ôm trái ôm phải này khiến cho nhiều người chú ý, có lẽ đa số bọn họ đều đang chửi thầm tên đàn ông này “diễm phúc không nhỏ” rồi đây. “Sao hôm nay anh không mặc váy thế?” Hình Chu hỏi Hồng Phấn, cậu tưởng rằng Hồng Phấn yêu cầu cậu mặc váy là vì hắn cũng sẽ mặc. “Vì khi lên tàu phải kiểm tra an ninh, váy đang để ở trong ba lô ấy.” Hồng Phấn vỗ vỗ chiếc ba lô sau lưng, “Anh muốn cậu mặc váy là vì để cậu được thả lỏng đó, đoán vậy thôi, chắc là cậu cũng không bao giờ chủ động mặc váy ra đường đâu nhỉ, anh thực sự thấy thương hại cho mấy bé cưng nhà cậu quá.” Hồng Phấn nói đúng, nếu không phải vì Hồng Phấn dặn trước thì cậu cũng sẽ không mặc thế này đi ra ngoài, cho dù việc mặc váy luôn đem lại cho cậu sự vui vẻ chưa từng có. “Thủy Tụ là người mặc trang phục nữ dễ thương nhất mà chị từng được gặp đấy.” Nhân Nhân khích lệ Hình Chu, và điều đó đã khiến cho Hồng Phấn thấy bất mãn, cô cười rồi nói tiếp: “Anh cũng rất dễ thương mà!” Hình Chu nhìn hai người liếc mắt đưa tình, “Em không dũng cảm được như Hồng Phấn đâu, thật ra em vẫn luôn cảm thấy ghen tị với anh ấy đó.” “Ghen tị với anh á? Cậu ghen tị với anh vì anh có một người vợ tốt ủng hộ sở thích của chồng chứ gì.” Hồng Phấn cầm tay Nhân Nhân lắc lư, “Nhưng anh thấy có vẻ L tiên sinh nhà cậu cũng đã hoàn toàn chấp nhận được sở thích của cậu rồi còn gì, lúc nãy chính anh ấy đã chở cậu đến đây đúng không, anh nhìn thấy hết cả rồi đó.” “Phải…” Hình Chu nghe Hồng Phấn nói xong thì chợt thấy có hơi ngượng ngùng, chẳng hiểu vì sao nữa. Lệ Thủy thực sự đã hoàn toàn chấp nhận rồi sao? Anh có còn thấy miễn cưỡng chút nào hay không? Hình Chu chưa dám chắc, cậu không thể vui mừng quá sớm, cũng chẳng dám tự mãn, bởi vì thái độ hiện tại của Lệ Thủy đã vượt quá giới hạn trong tưởng tượng của cậu rồi. Hồng Phấn chú ý đến nơi ngực áo của Hình Chu, “Ghim cài áo của cậu đẹp lắm, là anh ấy tặng cho cậu phải không?” “Làm sao anh biết?” “Vì đây không phải là phong cách của cậu, nhưng nó trông hợp với cậu lắm đấy.” Hình Chu cúi đầu trầm ngâm, đưa tay nắm chặt lấy chú bướm tựa như đang chực chờ vỗ cánh bay đi trên ngực áo, đây là món quà mà Lệ Thủy tặng cho cậu, một món quà mà cậu không dám nghĩ tới nhất. “Vậy thì cậu không cần phải ghen tị với anh nữa rồi, bởi vì cậu cũng đang rất hạnh phúc.” Hình Chu dẫn hai vợ chồng nhà Hồng Phấn ghé thăm một số địa điểm du lịch trong thành phố A, rồi sau đó họ cùng nhau đi ăn tối ở gần đấy. Trong bữa cơm, Nhân Nhân kể cho cậu nghe về câu chuyện tình yêu giữa cô và Hồng Phấn, đương nhiên là cũng bao gồm cả quãng thời gian mà cô ấy vừa phát hiện ra Hồng Phấn thích mặc trang phục nữ. “Lúc ấy chị đã không thể nào chấp nhận được việc bạn trai mình lại là một đại thần trong diễn đàn những người thích mặc trang phục nữ, vì chị luôn cảm thấy anh ấy là người đàn ông sức dài vai rộng, tự dưng ăn mặc như một người phụ nữ trông kỳ quặc biết bao nhiêu, sau này chị mới dần nhận ra rằng mình yêu con người anh ấy chứ không phải chỉ yêu hình thức bên ngoài, nếu như những chiếc váy có thể khiến cho tâm hồn của người chị yêu vui vẻ, vậy thì chị sẽ sẵn lòng ngắm nhìn anh ấy mặc váy. Anh ấy cũng sẽ chẳng vì mặc váy mà bớt yêu chị đi, và vẫn luôn có thể yêu thương, bảo vệ chị kia mà.” Bữa ăn này là do Hình Chu mời để tỏ lòng biết ơn với Hồng Phấn và Nhân Nhân, cậu muốn cảm ơn Hồng Phấn đã trở thành ngọn hải đăng dẫn lối cho cậu giữa lúc cậu chìm sâu trong bóng tối, đồng thời cảm ơn Nhân Nhân vì đã biến Hồng Phấn trở thành ngọn hải đăng ấy, Hồng Phấn và Nhân Nhân cũng chẳng hề khách sáo, ăn no nê một bữa toàn các món đặc sản của thành phố A. Ăn uống no say, Nhân Nhân đề nghị cùng đi xem phim rồi mới về khách sạn, gần đây có một vài bộ phim mới đang được công chiếu, vì đó là yêu cầu của Nhân Nhân cho nên tất nhiên Hình Chu và Hồng Phấn không từ chối. Hôm nay là ngày nghỉ cho nên có rất nhiều người đến rạp chiếu phim, khi Hình Chu đang đứng xếp hàng chờ vào rạp thì chợt nhìn thấy đằng trước có hai dáng người rất quen thuộc, hình như đó là Đàm Kiêu Dương và Diệp Tử Tinh, nhưng vì họ đứng ở đằng trước khá xa nên cậu không thể xác nhận được. Lúc bước vào trong rạp chiếu phim, Hình Chu nhìn thấy hai người đó đang ngồi chéo ngay phía sau mình, đúng là Đàm Kiêu Dương và Diệp Tử Tinh rồi. Đàm Kiêu Dương nở nụ cười trên môi, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Diệp Tử Tinh, biểu cảm của hắn rất sống động, cũng có đôi khi trông hơi lố, Diệp Tử Tinh ngồi ở bên cạnh mang khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, không rõ biểu cảm cho lắm, chỉ thấy anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình, chẳng biết có phải vì ánh đèn trong rạp chiếu phim khá mờ hay không mà Hình Chu vẫn luôn có cảm giác ánh mắt của Diệp Tử Tinh trống rỗng vô cùng, chính là kiểu hờ hững chẳng có hứng thú gì với những điều đang xảy ra xung quanh mình cả. Đúng lúc này Đàm Kiêu Dương cũng nhìn thấy Hình Chu, “Ơ kìa, Hình Chu đấy à, trùng hợp quá vậy?” “Em và anh trai cũng đến xem phim đó hả.” “Là do em muốn xem nên anh ấy đã đi cùng em đấy.” Đàm Kiêu Dương đáp với giọng điệu làm nũng, trông giống hệt như cái đêm của một năm về trước, hắn ghé vào tai Diệp Tử Tinh và nói, “Tinh Tử, anh nhìn kìa, Hình Chu cũng đến xem phim nữa đó.” Diệp Tử Tinh nhìn thoáng qua Hình Chu, gật đầu với cậu rồi lại nhìn về phía màn hình đang chiếu quảng cáo. Đàm Kiêu Dương xấu hổ cười cười, “Anh trai em đang bị cảm, có lẽ là thấy không thoải mái cho lắm.” Hình Chu vốn đang muốn nói tiếp gì đó nhưng phim đã bắt đầu chiếu mất rồi. Thông thường, khi mối quan hệ tình cảm của người khác có vấn đề, nếu như họ đã không muốn nói ra thì một người ngoài cuộc như cậu đương nhiên chẳng nên xen vào, thế nhưng cậu đã coi Diệp Tử Tinh như bạn của mình rồi, từ tận đáy lòng, cậu vẫn luôn hy vọng rằng một người tốt bụng như Diệp Tử Tinh sẽ luôn luôn sống thật hạnh phúc, đặc biệt là khi cậu đã nắm bắt được hạnh phúc trong tầm tay của mình rồi. Phim chiếu được hơn một nửa, Hình Chu không thể không quay đầu lại lần nữa để nhìn Đàm Kiêu Dương và Diệp Tử Tinh, thế nhưng nào ngờ hai vị trí ở phía sau đã trống không tự lúc nào. — • Chú thích: – (*) Như ở chương 12 đã nhắc tới: + Từ “Anh” trong Hồng Phấn Anh Anh là “嘤”, phát âm là “Yīng”. + Từ “Nhân” trong Nhân Nhân là “茵”, phát âm là “Yīn”. Cách phát âm của hai từ này nghe sẽ gần gần giống nhau. Ngoài ra, 嘤嘤 (Yīng yīng) theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc còn có nghĩa là giả vờ khóc lóc. Cho nên nickname của Lâm Túc vừa là ghép tên người yêu vào, vừa là muốn đặt cho mình một cái tên dẹo dẹo yếu đuối trái với tên thật nghiêm túc đứng đắn của mình đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]