Biết bao nỗi đau và niềm hạnh phúc vốn chôn chặt trong đáy lòng dường như vừa mở cổng, một khi đã trút ra thì không thể dừng lại được nữa. Lệ Thủy chẳng nói gì cả, anh lặng lẽ đón nhận những ký ức từng chỉ thuộc về một mình Hình Chu, giờ đây được hai người cùng chia sẻ, tất cả đều là những khúc mắc mà Lệ Thủy chưa bao giờ chủ động tháo gỡ, bây giờ anh đã được lắng nghe hết thảy rồi, anh cảm thấy trong tim cứ nhói đau mãi không thôi.
Từ trước tới nay Lệ Thủy có thói quen là không bao giờ đề cập đến quá khứ và chuyện riêng tư nếu như người khác không chủ động nói ra, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng thái độ đó của mình lại chính là sai lầm lớn trong tình yêu, người yêu bé nhỏ của anh đã vô tình bị anh tổn thương mất rồi.
Hình Chu nằm trong vòng tay của Lệ Thủy, kể xong chuyện Hình Nguyệt thì nhắc đến cha mình, ông ấy là một người cực kỳ vĩ đại đối với cậu, thế nhưng giờ đây chỉ còn là vị anh hùng sống mãi trong ký ức, cậu thuộc nằm lòng những chuyện về cha, giọng điệu và biểu cảm của cậu hệt như một cậu nhóc đang rất tự hào mà khoe khoang về cha mình vậy, như thể vị cha nuôi ấy chính là cái cây lớn duy nhất mà cậu có thể tựa vào để tránh gió che mưa.
Lệ Thủy không kiềm chế được, được đưa tay lên véo má Hình Chu, trong lòng thấy có hơi ghen tị, một lát sau anh chợt bừng tỉnh lại, anh bị bệnh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193836/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.