Từ trước đến nay Lệ Thủy luôn là người rất đúng giờ, anh tới sớm hơn mười lăm phút so với thời gian đã hẹn, nhưng không ngờ rằng Hình Chu đang đứng đợi anh sẵn trước cổng chính của khu nhà rồi, ở đó không có mái che, còn cậu thì đứng dưới mưa mà không thèm che ô.
Từ lúc xe của Lệ Thủy lọt vào trong tầm ngắm, ánh mắt của Hình Chu đã bắt đầu quấn quít suốt theo chiếc ô tô đang chạy từ xa đến gần.
“Sao lại ra đứng ở ngoài mưa thế? Lên xe nhanh nào!” Cơn mưa đổ xuống nửa đường, Lệ Thủy cũng không mang ô theo, anh bước xuống xe cởi áo khoác ra choàng lên đầu cho Hình Chu.
Lưu Nham không nói không rằng, chỉ lẳng lặng xách vali để lên trên xe.
Đến lúc này Lệ Thủy mới để ý là đang có người khác ở bên cạnh.
“Cả hai lên trên xe ngồi đi, để thầy xách đồ cho.” Lệ Thủy đẩy cả Lưu Nham và Hình Chu đến bên ô tô.
“Thầy Lệ, em không lên xe đâu, lát nữa em về nhà thôi.” Nhìn Hình Chu vội vội vàng vàng ra đứng đây chờ từ sớm, chắc là đã nhớ nhung muốn chết đi được rồi, vợ chồng son nhà người ta gặp nhau sau bao ngày xa cách, hắn còn ở lại để làm bóng đèn hay gì?
“Để bọn thầy tiễn em về tới trước cửa nhà, mấy hôm nay Tiểu Chu đã làm phiền đến em nhiều rồi.”
“Không có gì đâu thầy Lệ ơi, Chu Nhi là anh em tốt của em mà, phải chăm lo cho nó chứ, thôi em về đây, tạm biệt hai người!”
Trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193834/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.