“Mẹ tôi sao?” Lệ Thủy khẽ cau mày nhìn Tưởng Linh Linh, “Tại sao cô lại nói cho mẹ tôi biết?”
“Ơ… Em không biết là anh Lệ muốn giấu dì Tô chuyện này.” Tưởng Linh Linh nói với giọng rất ân hận, còn hơi cúi đầu.
“Thôi quên đi, không sao đâu.”
Mẹ anh ngày một lớn tuổi, chủ yếu là anh sợ làm cho bà lo lắng, nhưng chuyện cũng đã rồi, anh chẳng trách móc Tưởng Linh Linh để mà làm gì nữa, mẹ anh sắp đến đây, anh còn phải thử nghĩ xem nên trấn an bà như thế nào. Thuốc tê tiêm trên vết thương đã hết tác dụng, cơn đau liên tục đang làm anh cực kỳ khó chịu.
Lệ Thủy lại theo bản năng mà nhìn về chiếc điện thoại di động yên tĩnh ở trên đầu giường, đúng lúc này, nó chợt rung lên, ánh mắt vốn đang bình tĩnh của anh đột nhiên bừng sáng, anh mặc kệ cánh tay đeo nẹp mà với lấy điện thoại.
Tưởng Linh Linh ngay lập tức ngồi thẳng lưng lên.
Người gọi đến là “Đàn anh Tống Du”, trong khoảnh khắc ấy Lệ Thủy bỗng cảm thấy rất hụt hẫng, thế nhưng khi nhớ tới chuyện ngày hôm qua, các đầu ngón tay của anh khẽ run lên, mười giây sau mới dám trả lời điện thoại.
“Chú đấy à.” Tống Du thở dài ở đầu bên kia điện thoại.
“Đàn anh Tống.” Trái tim Lệ Thủy chợt thắt lại, anh lo sợ rằng sẽ phải nghe hắn nhắc tới những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Đáng tiếc là Tống Du không thể hiểu được những suy nghĩ ở trong lòng của Lệ Thủy.
“Về chuyện ngày hôm qua, anh già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193828/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.