“Lại đây nào, chú em!”
Ông chú mỉm cười, rất tự nhiên mà đặt tay lên lưng Lệ Thủy muốn dẫn anh vào trong phòng, thế nhưng hắn không ngờ lòng bàn tay lại chạm phải tấm lưng đang cứng ngắc của Lệ Thủy, thân hình cao lớn cứ như vậy mà đứng bất động ở cửa.
Ông chú thắc mắc nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm vào bên trong, và tất cả mọi người ở đây cũng đang quan sát anh như thể anh vừa tự tiện xâm nhập vào giữa những khóm hoa lộng lẫy vậy.
“Ha ha, hóa ra là thế, đã khiến cho chú em giật mình rồi có đúng không.” Ông chú cười vỗ vỗ lên vai Lệ Thủy, “Nhận ra rồi nhỉ, những người bạn này của anh đều là người thích mặc trang phục nữ, hôm nay đến đây để gặp mặt nhau, ai nấy đều mặc quần áo nữ, chú em đừng ngại nhé?”
Đừng ngại ư? Đúng vậy, với những người đàn ông mặc váy khác, anh hoàn toàn chẳng hề bận tâm, nhưng Hình Chu lại là ngoại lệ, chỉ có mỗi mình cậu là không thể được!
Lệ Thủy không nói gì, ông chú cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất thường, Lệ Thủy mà hắn quen biết sẽ không thể nào bất lịch sự đến như vậy được. Những người khác ở trong phòng cũng dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, bọn họ xôn xao bàn tán tránh, né ánh mắt đáng sợ của Lệ Thủy, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình Hình Chu là đang nhìn thẳng vào mắt anh.
Kể từ lúc nhìn thấy Lệ Thủy, Hình Chu bỗng dưng rơi vào trạng thái trống rỗng, khớp hàm của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193826/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.