Hôm nay là giao thừa, Lệ Thủy muốn tranh thủ buổi sáng trung tâm mua sắm còn chưa đóng cửa đi mua ít thức ăn về nấu cơm, thế nhưng Hình Chu lại cứ nhìn anh chằm chằm mãi, cho nên anh đành phải gọi nhà hàng giao đồ ăn đến.
Hình Chu vẫn còn đang sốt, nhìn cả một bàn thức ăn thanh đạm, cậu cảm thấy hoàn toàn nhạt miệng, nhai vài miếng xong thì đẩy chén đũa ra không muốn ăn nữa, đứng dậy đi về phía ghế sô pha, thế nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị khiêng về lại trên ghế.
“Ăn uống đàng hoàng.” Thái độ Lệ Thủy cương quyết, không cho cãi lại.
Hình Chu đau đầu mà thầm oán thán: Xem kìa, đây là thái độ của giáo sư Lệ đối với bệnh nhân đấy.
Thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên và tiếp tục ăn uống trong đau khổ, Lệ Thủy thấy bàn tay cầm đũa của cậu cứ run rẩy mãi, anh lập tức đứng dậy đi vào nhà bếp rửa sạch một cái thìa rồi đặt vào trong bát của cậu.
Cuối cùng thì Hình Chu cũng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ nhờ sự kết hợp của đũa và thìa dưới ánh nhìn “hung dữ” của Lệ Thủy.
Hình Chu bị bệnh cứ tựa như có thần ngủ nhập vào vậy, vừa mới ăn cơm trưa xong đã ngủ thiếp đi ngay trong vòng tay của Lệ Thủy, anh kéo chiếc chăn trên ghế sô pha sang đắp kín cho Hình Chu, một tay của cậu vẫn đang nắm chặt lấy góc áo Lệ Thủy mà vân vê trong vô thức, anh nhớ rằng trước đây đã từng đọc một bài báo nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-chiec-vay-nho-cua-em-ra-di/1193822/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.