Từng hình ảnh, kí ức như thước phim quay lại trong đầu nàng, còn nhớ ngày nào nàng cùng hắn bên nhau chinh chiến sa trường, tay hắn cầm gươm đao, tay nàng cầm cung tiễn, máu tanh biển lửa chốn nào từng thua? Còn nhớ ngày nào 2 người cùng nhau bị lạc trong rừng, ôn nhu vui vẻ, từng nụ cười lúc ấy của hắn nàng đều nhớ, từng sự quan tâm làm nàng lưu luyến lúc ấy, mọi thứ đều là thật lòng... Còn nhớ những đêm đèn sách, ánh nến leo lắt trong thư phòng, nàng đứng cạnh mài mực, hắn tập trung cầm binh thư suy ngẫm,...gần gũi như vậy, chân thực như vậy, có trời mới biết, thời khắc đó, nàng mãn nguyện đến nhường nào...
Hắn là vương gia Phượng Minh Quốc, thân phận cao quý, còn nàng, chỉ là một kẻ không nơi nương tựa chốn thanh lâu hồng trần, may mắn được hắn ban ơn đem về phủ hầu hạ, thân phận thấp kém... tình cảm thầm kín 5 năm, có bao giờ từng vơi đi? Hắn đau đớn, nàng liền đau đớn gấp trăm lần, hắn u sầu, nàng còn u sầu hơn hắn gấp bội, từng cái nhăn mày, lời nói của hắn đều khắc sâu trong tim nàng, đôi khi, chỉ cần hắn quan tâm nàng một chút, nàng liền tự ôm hi vọng vọng tưởng tình cảm của hắn... Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu cả đời hầu hạ bên người, thứ hi vọng nhỏ nhoi ấy của nàng nhưng cuối cùng vẫn không thể thành sự thật... Vẫn có ngày, hắn phải lấy công chúa Lương quốc làm vương phi, vẫn có ngày nàng rơi vào vòng tay nam nhân khác, hắn lại bảo vệ nữ nhân khác-không phải nàng...