“Đào ca ca, Ngọc ca ca sao rồi?” Là Thanh nhi đã trở lại.
Tiểu Đào không có trả lời.
“Ngươi còn dám tới?” Đột nhiên Hắc tiểu tử lạnh lùng nói “Xem kiếm.”
Sau đó là thanh âm binh khí va chạm.
“Ta muốn gặp Ngọc nhi.” Tâm đau xót, là hắn, thanh âm này ta cả đời sẽ không quên.
“Ngươi không có tư cách tái kiến hắn.”
“Tề Lạc Hiên, ta muốn giết ngươi.” Là tam tỷ, nàng không phải đi vào thành sao?
“Ta muốn gặp Ngọc nhi.” Thanh âm ôn nhu kia, sao bây giờ ta nghe thấy lại trở nên chói tai như vậy.
Ta giãy dụa từ trên giường đứng lên, người kia, người kia, ta nhất định phải tự tay giết hắn. Đi tới cửa, thấy Hắc Tường cùng tam tỷ đang đấu kiếm với hắn. Hắn thấy ta, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt ta.
“Ngọc nhi, nghe ta giải thích……” Hắn trong mắt tựa hồ hàm chứa lệ, đôi mắt trong suốt này, vì sao lại có thể ngoan độc cùng tàn nhẫn như vậy? Nếu không phải chính mắt thấy chính tai nghe ta có lẽ vẫn còn bị lừa gạt.
“Ta sẽ không cho các ngươi thương tổn hài tử của ta.” Ta hít một hơi chống lại ánh mắt kia, không có yêu, chỉ có hận. Trong tay kiếm giơ lên, hướng hắn đâm tới.
Kiếm đâm vào ngực hắn, máu đỏ tươi chảy ra.
Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ta, tùy ý kiếm của ta đâm vào, vì sao, vì sao không né? Vì sao?
Nhưng là tâm ta cũng đau, đau quá, ta không phải muốn hắn chết ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-binh-tieu-thieu-gia/2152045/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.